- Vâng, em biết, không sao đâu chị.
Tôi ngắt lời cô, tôi không muốn nghe nữa. Cô gối đầu vào lưng tôi.
- Em hãy coi như cái ôm này là lời cảm ơn của chị với tình cảm của em nha.
- ...
Tôi im lặng, suốt quãng đường còn lại về nhà tôi tôi và cô cứ im lặng, cô vẫn ôm tôi, như là tôi ước gì được lấy, cô ôm tôi rồi mà sao tôi thấy hụt hẫng quá vậy. Tôi lai tham lam mong sao thời gian ngừng trôi nhưng có lẽ không được. Liệu rằng từ mai tôi và cô có còn thoải mái như trước hay sẽ là khoảng cách dần tăng lên. Tôi thực sự lo lắng, điều tôi không muốn thì nó đã hiện ra trước mắt, cổng nhà tôi hiện ra. Tôi dừng xe, tôi gãi đầu gãi tai bối rối, cô bất ngờ hôn lên má tôi, tôi sững sờ.
- Cảm ơn nhóc nha, nhóc hãy coi như hai ta chưa có chuyện này nhé, ta vẫn là bạn nha. Thôi chị về nha, nhóc ngủ ngon nha, bye bye.
- Vâng... em chào chị, chị ngủ ngon.
Tôi đứng nhìn cô đi khuất, cảm giác buồn bao trùm lấy tôi, tôi lên phòng nằm vật ra giường, tôi bấm điện thoại gọi Linh.
- Alo! Gì vậy?
- Mày có bị điên không hả? Sao mày lại kể cho cô? Mày giết tao đi.
- Ơ... Tao...
Tôi tắt máy tháo pin luôn, tôi cắn gối hét lên một tiếng rồi trùm chăn ngủ luôn.
--------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite http://mhotvn.wap.sh - Chúc các bạn có những giây phút giải trí đọc truyện vui vẻ
-------------------------------
+Chap 11:
Tôi uể oải đến trường, không biết bây giờ có dám gặp cô nữa không. Người tôi cứ có cảm giác khó chịu không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả cả, tôi cũng giận Linh nữa. Và cũng sợ cô sẽ xa lánh mình, tôi bối rối không biết làm thế nào nữa. Cổng trường hiện ra, tôi đi lên lớp, mặt hằm hằm, Linh đã đến từ bao giờ, tôi vất bịch cái cặp xuống bàn, Linh có vẻ giật mình.
- Hiếu à, tớ xin lỗi.
- ...
- Thôi mà, tớ xin lỗi mà... tớ chỉ mong tình cảm của hai người tiến triển tốt thôi mà... tớ đâu biết chuyện lại thành ra như vậy đâu... Hic.
- Mày có điên không mà nói với cô hả? Đm.
- Ơ... tớ xin lỗi.
Nó lí nhí, mặt xị ra, tôi thấy mình hơi quá lời, dù sao lúc đó tôi cũng thách nó mà.
- Tao xin lỗi, tao hơi quá lời.
- Ừ!
Nó vẫn lí nhí, tôi thở dài rồi kéo nó dậy.
- Ơ làm gì vậy?
- Xuống căn-tin ăn sáng, tính nhịn đói à?
Linh cười chạy theo tôi, chuyện gì đã sảy ra rồi thì không thể làm khác được, tôi cũng không muốn vì chuyện này mà tình bạn của tôi và Linh mất đi, dù sao nó cũng vì tôi mà làm vậy. Cơ mà sao tôi sợ phải xuống căn-tin thế không biết, sợ gặp cô, tôi lừng chừng, dường như biết được điều đó Linh dục tôi.
- Đi nhanh lên không vào lớp.
Nó kéo tôi đi, xuống đến căn-tin, cô kia rồi, tôi gượng gạo.
- Em chào cô!!!
- A! Em đi học rồi đó hả? Trông em khoẻ hơn rồi nhỉ.
- Vâng, cũng nhờ sự quan tâm của cô và Hiếu đấy ạ, hihi.
Cô nhìn tôi cười, tôi cũng chỉ biết gượng gạo cười lại. Mua xôi xong chúng tôi lại ra ghế đá quen thuộc ngồi ăn.
- Kể cho tớ nghe đi.
- Không!
Linh đang năn nỉ tôi kể lại chuyện tối qua thì cô tiến đến chỗ chúng tôi, cô ngồi xuống cạnh tôi.
- Ơ ... Cô!
- Cô ngồi đây không được sao?
- À không, được ạ!
- Ừ!
Tôi ngồi im lặng chẳng biết nói gì, còn hai người kia thì cứ như chim chích.
- Sao Hiếu hôm nay ít nói vậy?
- À... em đang ăn mà cô.
Đúng lúc đó tiếng trống vào lớp vang lên, tôi vội vàng đi lên lớp, tôi ngại gặp cô.
Lên lớp thì tôi có tin nhắn của cô.
- "chieu nay e ranh ko minh di dau nc nha"
Tôi lừng chừng không biết trả lời dư nào, hai luồng suy nghĩ có hoặc không hiện ra đấu đá nhau nhưng rồi tôi cũng nhắn lại.
- "vâng".
Tôi lo lắng không biết cô muốn nói gì với tôi. Ra chơi tôi kể cho Linh chuyện tối qua.
- Ui trời tưởng cô sẽ xa lánh cậu chứ, thế mà cũng lo, chán cậu quá đấy.
- Là sao?
- Không có gì, sau này cậu sẽ hiểu.
Nó nhìn tôi vẻ mặt gian gian.
- Con điên.
- Thằng điên.
Chúng tôi lại bắt đầu chí choé. Học xong tôi về nhà nằm đợi cô. 14h cô gọi cho tôi, tôi xuống nhà rồi leo lên xe đèo cô. Tôi vẫn im lặng, nếu như cô là người khác thì có lẽ những biểu hiện của tôi từ tối qua đến giờ sẽ làm chúng tôi thêm xa cách nhưng rất may là không phải. Đi được một đoạn tôi chưa biết nên đi đâu đang định hỏi cô thì cô đã nói.
- Nhóc đừng có im lặng nữa, chị biết nhóc rất khó sử, nhưng nhóc làm vậy chỉ khiến chị và nhóc thêm xa cách nhau thôi..
- Vâng..
- Thật ra .. chị cũng có thích nhóc một chút xíu á!
Tôi như không tin vào tai mình.
- Chị nói thật chứ?
- Thật, nhưng chị không biết phải làm thế nào cả nên tối qua chị mới nói vậy. Mà chúng ta hãy để thời gian giúp chúng ta đi ha, bây giờ thì coi như chị em thân thích được không nhóc?
- Vâng.
Tôi thấy trong lòng vui vui pha thêm chút lâng lâng.Nhưng tôi thấy những điều cô nói tối qua và bây giờ sao mâu thuẫn quá vậy. Cô có chút thích tôi thật hay chỉ là cô nói vậy để tôi không cảm thấy buồn trong lòng. Thôi có lẽ hãy để thời gian giải quyết như cô đã nói đi.
- Mà giờ đi đâu đây chị?
- Nhóc muốn đi đâu?
"Đi nhà nghỉ nha cô!" tôi nghĩ trong đầu thôi chứ không dám nói ra.Mà nếu nói ra cô đồng ý thì sao nhỉ?Chắc chỉ có trong mơ thôi.
- Em cũng không biết nữa.
- Nhóc, hay mình ra Sky trượt pa-tin ha!
- Vâng.
Cô cũng xì-tin quá nhở, tôi hướng xe về toà nhà Sky, cơ mà tôi có biết trượt đâu, tôi còn chưa đi trượt lần nào, kiểu này lại bách nhục rồi. Đến nơi chúng tôi lên tầng 4, hôm nay hơi ít người trượt. Lác đác vài hốt gơ đang ngồi uống nước, tôi và cô gửi đồ rồi thuê giầy. Tôi loay hoay xỏ giầy, sao khó quá vậy, quay sang cô thì cô đã xỏ xong từ bao giờ, cô nhìn tôi cười, tôi quê quê.