- Ááááááá!!!!!
Nàng cắn vào vai tôi, vết cắn thật đau đớn, dỉ máu luôn, nàng nhìn tôi với ánh mắt sát thủ.
- Anh mau xóa đi!
- Xóa cái gì?
Linh chỉ vào màn hình máy tính, tôi nhăn nhó xoa xoa vết cắn.
- Em đi vào rửa mặt đây, anh mà không mau xóa đi thì biết tay em.
Tôi ngậm ngùi xóa bức ảnh nhưng không quên copy, đổi tên rồi giấu vào một chỗ, Linh rửa mặt xong đi ra kiểm tra, thấy tôi xóa hết nàng mới thôi dùng vẻ mặt sát thủ, tôi thì nhăn nhó vì vết cắn. Tôi dỗi nàng luôn, không thèm nói chuyện với nàng, vừa ngồi xoa xoa vết cắn vừa lướt Fb, nàng thấy thế cứ trêu ngươi trước mặt tôi, tôi mặc kệ, cuối cùng nàng giật máy tính giấu ra sau lưng.
- Trả anh máy đây.
- Không.
- Trả đây.
Tôi với tay ra sau nàng, nàng gạt tay tôi ra, mặt trêu ngươi tôi, tôi tiếp tục với tay ra sau lưng nàng, nàng nhảy hẳn xuống giường, tôi cũng xuống theo rồi dồn nào vào góc tường.
- Em hết đường chạy rồi nhé, trả máy anh đây.
- Không.
- Trả không? Không trả anh sàm sỡ giờ.
Tôi đưa tay quay quay trêu Linh, Linh mặt hơi đỏ.
- Em thách anh đó.
- Nhớ nhá.
Tôi ép sát Linh vào tường, mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, hai má nàng đỏ ửng, tôi đưa mặt lại gần mặt nàng...bụp....
- A! Ui da...
Tôi chưa kịp làm gì đã bị ăn đấm của Linh.
- Sao lại đấm anh? Em điên à?
- Ờ, điên đấy.
- Con điên.
Hai chúng tôi không ai nói với ai mỗi người ngồi một góc giường, con người yêu cờ hó. Tôi bực mình xuống nhà xem tivi, vài phút sau Linh xuống theo, tôi bơ luôn, nàng ngồi sát cạnh tôi.
- Anh lai em về.
- Không rảnh, đi bộ đi.
- ...Ug...
Linh đứng dậy đi về tôi tường nàng đùa nhưng nàng đi bộ thật, tôi vội vàng lấy xe đuổi theo nàng. Sau một hồi giằng co nàng mới chịu lên xe, tôi đành làm hòa, nàng đòi đi chụp ảnh, chúng tôi đi chụp, không quên rủ cô nữa.
Đi chụp ảnh là đi chụp ảnh...
2 tuần sau....
Hôm nay, trường tôi bắt đầu cho học sinh học hè, mới giữa tháng sáu đã bắt đi học rồi, chán quá. Đi học, tôi và cô không còn được cư xử thoải mái như ở ngoài, cảm giác thật khó chịu, nhưng Linh thì khác, cứ bám víu, nhõng nhẽo đủ trò, đến mệt. Đến tiết thứ hai là tiết toán, tôi say sưa nghe giảng và ngắm nhìn cô, đang giảng bài thì cô bỗng che miệng rồi ra dấu cho lớp sau đó chạy ra ngoài, tôi lo lắng không biết cô bị làm sao, tôi cũng chạy theo. Xuống đến nhà vệ sinh tôi thấy cô nôn ra bồn, tôi lại gần nhưng không thấy thứ gì được nôn ra.
- Cô sao vậy? Cô ốm à?
Tôi muốn làm nhiều hơn là gọi cô và hỏi thăm sơ qua như thế này.
- Không, cô không sao, chắc sáng cô ăn phài thứ gì thôi.
Cô thư viện đi ngang qua vào hỏi thăm cô.
- Thôi em lên lớp đi cô không sao đâu.
- ...
Tôi lững thững đi lên lớp, không biết cô bị làm sao nữa.
- Cô Lan làm sao vậy anh?
- Anh không biết, chắc ăn phải cái gì thôi.
....
Năm phút sau cô lên lớp và tiếp tục giảng bài, tôi nhìn cô lo lắng. Những tiết học còn lại tôi không thấy cô bị làm sao nữa , chắc cô không sao.
Sáng hôm sau, tôi không có tiết, còn cô ca hai mới phải dậy. Tôi rủ cô đi bộ ở công viên, đang đi cô lại che miệng buồn nôn.
- Em có sao không, ở nhà em có ăn gì linh tinh không đấy?
- Em không sao, em chưa ăn cái gì cả.
- Hay tý nữa đi ăn sáng xong mình ra bệnh viện nhé.
- Vâng, mấy hôm nay em hay buồn nôn quá.
- Ừ, chắc em bị bệnh gì rồi, tý đi khám là biết ngay ấy mà.
- Vâng.
Đi nốt vòng hồ tôi và cô đi ăn sáng.
- Anh đưa cho em mấy quả chanh đi.
- Hôm nay em lại ăn chua à?
- Em không biết, mấy hôm nay tự dưng em thấy thèm đồ chua quá.
Tôi và cô tiếp tục ăn sáng, cô vừa ăn vừa xem tivi ở quán, đang có phim của hàn xẻng. Tôi ngó lên coi thử, phim hoàng cung, lại đúng đoạn đại loại như nữ phi tần kia đang bình thường bỗng buồn nôn, rồi hoàng hậu nói cô ấy có dấu hiệu của việc mang thai. Tôi cúi xuống ăn tiếp, nhưng tôi bỗng giật mình về đoạn phim mình vừa coi được, tôi ngẩng mặt nhìn cô, cô cũng đang nhìn tôi. Lẽ nào những dấu hiệu nôn oẹ, thèm ăn chua của cô....
- Ăn xong mình ra bệnh viện khám xem em có làm sao không nhé.
Tôi cố nghĩ chắc không phải, ăn xong tôi đưa cô đến viện đa khoa. Bác sĩ sau một hồi kiểm tra phán.
- Chúc mừng cô, cô có thai rồi.
- Sao??? Bác sĩ nói thật chứ?
Tôi và cô đều đồng thanh.
- Cậu có thể đưa cô cô ấy sang khoa nội để khám, chắc cậu là người yêu cô ấy.
- Không... cậu ấy là em trai cháu thưa bác sĩ.
Cô nhanh trí che dấu cho tôi, tôi bàng hoàng, không tin vào lời bác sĩ vừa nói. Ra ngoài, tôi ngồi phịch xuống ghế, cô có thai thật sao, không thể nào. Tôi kéo cô sang khoa nội.
- Anh, mình san viện tư khám đi, khám ở đây nhỡ có ai trông thấy thì sao.
Cô nói phải, nhỡ có ai trông thấy chắc tôi và cô sẽ khổ sở dài dài. Tôi và cô lại vòng vèo đi tìm phòng khám tư, cuối cùng cũng tìm được, trước khi vào tôi ngó ngang dọc xem có gặp người quen không rồi mới kéo cô vào. Vào trong, tôi phải ở bên ngoài đợi, lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi cầu xin ông trời rằng điều đó là không đúng, rồi tôi bắt đầu nghĩ về tương lai của cô và tôi, một tương lai ảm đạm...
Bốn năm phút sau cô bước ra, tôi chạy đến.
- Sao rồi em? Bác sĩ bảo sao?
Cô đưa cho tôi tờ giấy xét nghiệm.... Cô có thai, cái thai đã hai tuần tuổi. Tôi choáng váng, nhìn kĩn lại tờ giấy, vẫn là kết quả đấy, lòng tôi ngập tràn lỗi sợ hãi.
- Mẹ anh có nhà không?
- Không...
- Vậy mình về nhà anh đi, em nghĩ chúng ta cần nói chuyện.
Tôi và cô quay xe về nhà tôi, về đến nhà tôi thẫn thờ ngồi xuống ghế, điện thoại tôi reo lên, là Linh gọi, tôi nghe máy.
- Anh đang bận, tý anh gọi lại cho.
Rồi tắt nguồn luôn.
- Linh gọi hả anh?
- Ừ.
- ....
Im lặng, tôi không biết bây giờ phải làm sao nữa, đầu óc tôi rối tung lên, tôi sợ, với suy nghĩ non nớt của thằng nhóc 17 tuổi tôi không biết làm sao cả, tôi sẽ phải làm cha trong độ tuổi này sao, rồi trách nhiệm gia đình, mẹ tôi và mẹ cô, mọi người, họ hàng, khi biết chuyện tôi và cô thì điều gì sẽ sảy ra đây.
- Em sẽ đi phá thai...
Tôi lại bàng hoàng, đã sốc nay càng sốc thêm.<