- Sao đến muộn thế?
- Tại tối qua tớ ngủ quên mà, tránh ra cho tớ cất xe xem nào.
- Đưa đây tớ cất cho, ra kia cầm đồ đi.
Tôi chỉ tay ra chỗ ghế đá có đồ ăn sáng tôi để ở đó. Tôi dong xe Linh rồi ngó nghiêng sợ thầy quản sinh bắt gặp, sau khi quan sát không thấy thầy đâu tôi lao nhanh vào nhà xe cất xe cho Linh, rồi quay lại dắt nó ra chỗ ghế đá chúng tôi hay ngồi.
- Cậu không vào lớp à? Sao còn dắt tớ ra đây.
- Ăn sáng xong thì vào, môn của cô Lan mà lo gì.
- Ừh!
Ngồi xuống ghế đá tôi đưa cho nó hộp xôi.
- Này, ăn đi.
- Sao cậu biết tớ chưa ăn mà mua vậy?
- Thì vừa nãy cậu bảo ngủ dậy muộn mà, nên tớ đoán cậu chưa ăn.
- Hihi, cảm ơn nha.
Giờ tôi mới nhìn kĩ Linh, nãy giờ không để ý, trông nó bơ phờ quá, mắt thâm xì xưng húp, tối qua chắc lại khóc không ngủ đây mà, tóc thì rối xù.
- Sao nhìn cậu tiều tụy quá vậy? Tớ đã bảo là đừng buồn rồi cơ mà.
Linh cúi mặt lí nhí, chọc chọc cái thìa xuống hộp xôi.
- Tớ xin lỗi...
- Tôi qua cậu lại khóc nữa hả? Mấy giờ thì cậu ngủ thế hả?
- ...bốn giờ...
- Trời!
Tôi bực mình cốc nhẹ vào đầu Linh, nó xoa xoa đầu.
- Đưa cặp đây.
- Làm gì?
Không đợi nó đưa tôi giật luôn cặp nó, lục lọi rồi lôi ra chiếc gương và cái lược mà bây giờ đi học đứa con gái nào cũng có.
- Cậu nhìn cậu đi.
Tôi giơ gương trước mặt nó để nó thấy bộ dạng của mình, nhìn xong mặt nó ỉu xìu, tôi lắc đầu.
- Quay lưng ra đây.
Tôi xoay lưng nó về phía tôi rồi lấy lược chải tóc cho nó.
- Cậu làm gì vậy?
- Ngồi im đi, lo ăn sáng đi.
Chải một hồi mái tóc Linh cũng bình thường trở lại, Linh đỏ mặt.
- Cảm ơn nha...
- Ờ, ăn nhanh đi còn lên lớp.
Tôi và nó ngồi ăn, tôi ăn xong rồi mà nó vẫn chưa ăn quá nửa, vẻ mặt buồn chắc lại đang suy nghĩ rồi., tôi bực mình.
- Ăn nhanh lên, chậm chạp quá vậy.
Nó ăn nhanh hơn một chút nhưng chẳng đáng là bao, tôi giật hộp xôi của nó.
- Ơ, cậu làm gì vậy, tớ đang ăn mà?
- Há mồm ra tớ đút cho nhanh.
- Không! Tớ có phải con nít nữa đâu.
- Không phải con nít thì cũng là trẻ con, há mồm ra đi.
Linh đấm nhẹ vào vai tôi rồi há mồm. Tôi đút từng thìa cho nó, mặt nó thì đỏ dần đều và mắt cứ đảo lia lịa.Nhoằng cái cũng đã hết hộp xôi.
- Đấy, thế có phải nhanh hơn không.
Linh lườm tôi.
- Lườm cái gì? Uống đi.
Tôi đưa cho nó một chai Pepsi, bỗng tôi thấy một bên mép nó còn dính một hạt gạo, tôi đưa tay lấy ra và búng đi.
- Không ăn phần người yêu à? Hehe.
Nó lại đấm đấm vào vai tôi, nhõng nhẹo dữ.Xong xuôi tôi dục nó lên lớp, tôi vô tình không nghĩ rằng lúc đó mình đang nắm tay nó dắt lên lớp, còn nó lúc đó thì hơi bất ngờ nhưng rồi cũng nắm chặt tay tôi đi theo. Vào lớp học, ngồi nghe giảng mà tôi thấy mặt nó cứ buồn hoài đâm ra cũng không có hứng học nữa. Ra chơi tôi nằm dài ra bàn nhìn nó, nó ngượng ngùng nhìn tôi.
- Nhìn cái gì mà ghê vậy hả?
- Nhìn xem con Linh hâm bạn tớ ra sao rồi mà nó cứ thế kia làm tớ ngứa mắt quá.
- Tớ làm sao? Ngứa thi gãi.
- Ui ngứa quá mà không gãi được, cậu gãi dùm tớ đi.
Tôi tháo kính đưa mắt vế phía nó giễu cợt, ai dè nó cho ngay một nắm đấm vào mắt trái tôi, tôi ôm mắt xít xoa.
- Ui da! Con điên này, ngu thế hả!
- Bảo ai ngu hả? Cho mày chết.
- Chết con bà mày, mù mắt tao thì sao?
- Thì kệ mày, mày mù chứ tao có mù đâu.
- Á con này được.
Linh quay mặt ra chỗ khác giận dỗi, tôi thấy có lỗi và cũng hơi tức cười lên lấy tay chọc léc nó làm hòa, nó hất tay tôi ra, tôi vẫn tiếp tục.
- Bỏ ra!!
- Hơ, giận đấy à?
- Không rảnh.
- Thế sao cái mặt lại giận dỗi thế kia?
Tôi nhìn đểu Linh, nó lườm tôi rồi nói.
- Từ giờ không cậu tớ gì hết.
- Vậy mày tao nha?
- Kệ mày.
- Giận dỗi mau già xấu gái lắm nha, hehe.
Nó quay ra chọi ngay vào ngực tôi mỗt phát khá đau, tôi ôm ngực xít xoa một phần là thật còn lại thì giả bộ đau đớn gục mặt xuống bàn. Nó thấy tôi thế nên hối hận chọc chọc tay tôi.
- Này? Không sao chứ?
Tôi vẫn giả vờ không trả lời.
- Này! Cậu giả vờ đấy à?
- ...
- Này! Tớ xin lỗi, hic.
- ...
- Này!!! Ê!!! Xin lỗi mà!
Tôi mỉm cười rồi bật dậy ú oà chọc Linh.
- Oà!!
- Ơ! Tưởng cậu đang đau mà.
- Hehe.
- Á! Đồ đáng ghét, dám lừa tớ hả.
Linh đánh tôi, đánh yêu hay sao mà nhẹ dữđúng lúc đó tôi có tin nhắn. Tôi thôi không giỡn với Linh nữa bỏ điện thoại ra đọc tin nhắn, là của cô.
- "hi, chieu nay nhoc co ranh ko?"
- "Em có, sao vậy cô?"
- "ban c sap to chuc sn ma c ko biet ctrai tui e thich cai gi ca, chac nhoc la ctrai nen se biet, c muon ru nhoc di mua qua cung c, dc ko nhoc?"
- "dạ được"
- "hihi, cam on nhoc nha, vay hen nhoc 3h nhe, c den don nhoc nha"
- "vâng"
...
- Đang nhắn tin với cô nào mà tủm tỉm hoài thế?
- Cô Lan.
- Cô nhắn gì vậy?
- Cô rủ tớ đi mua quà sinh nhật cho bạn cô.
- Hai người thân nhau từ bao giờ vậy?
- Ai biết.
Linh nhìn tôi đầy bí hiểm, bố con hâm. Tôi thì mong mỏi đến ba giờ để được gặp cô. Thời gian dần trôi qua, cuối cùng cũng đến ba giờ, cô đang ở dưới nhà tôi.
- Em chào chị!
- Chào nhóc, mình đi thôi.
Tôi leo lên xe cô đèo, từ đằng sau, mùi hương của cô thoang thoảng nơi mũi tôi, một mùi hương thật dễ chịu, cô để xõa tóc lên tôi ngồi sau toàn bị tóc đâm vô mặt.