Lãnh Minh Nguyệt ánh mắt càng sáng rực, không khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn mẫu hậu của mình, dĩ nhiên là khuôn mặt thần tình khẩn cầu.
Đổng Tuyết Mai tuy rằng trong lòng khó chịu, thế nhưng, dù sao đây cũng là con gái của mình, nữ nhi duy nhất, cuối cùng trên mặt cũng có biểu tình, vì thế, cao hứng vẫn là nhiều hơn những thứ khác, lập tức liếc mắt nhìn Nhạc Du Du, phát hiện trong mắt nàng cũng không có một tia giả dối, lúc này gật đầu: “Mẫu hậu đáp ứng ngươi.”
Lãnh Minh Nguyệt vừa nghe, nhất thời lại mỉm cười ngọt ngào, làm cho Đổng Tuyết Mai trong lòng sinh ra một tia cảm động.
Chương 62
Cuối cùng trước khi trời chạng vạng Nhạc Du Du mới từ hoàng cung về tới vương phủ, nàng thở dài một hơi, thật đúng là mệt thật.
Một đêm không nói chuyện. Sáng sớm hôm sau, đoàn người hơn hai trăm thị vệ hộ tống chậm rãi xuất phát. Từ thành Phi Nhứ đến U Châu lộ trình khoảng tám chín trăm dặm, như vậy phải đi khoảng hơn nửa tháng mới tới nơi.
Nhạc Du Du không biết cưỡi ngựa, mà Lãnh Hạo Nguyệt cũng quên mất cưỡi ngựa như thế nào. Vì thế, bọn họ đi xe ngựa, chỉ còn lại Ngọc thúc cùng Trình Dật, Long Ngâm cưỡi ngựa bảo hộ ở bốn phía xe ngựa, vì thời gian tương đối dư dả, nên dọc theo đường đi cũng không quá gấp, thật ra lại có cảm giác đang đi du sơn ngoạn thủy.
“Nương tử, Dật ca ca nói, phía trước là Hoa thành” Lãnh Hạo Nguyệt hưng phấn thò đầu ra ngoài cửa sổ xe rồi rụt trở về, “Nơi đó có thật nhiều hoa đẹp, chúng ta đi xem có được hay không?”
Nhạc Du Du gật đầu, lúc này mới đi nửa ngày đã nghỉ ngơi sao? Không biết Ngọc thúc có đồng ý không. Có điều, Hoa thành? Tên nghe thật hay.
Lại không nghĩ rằng, Ngọc thúc vừa nghe Lãnh Hạo Nguyệt muốn ở Hoa thành chơi nửa ngày, lập tức liền cho người đi trước để an bài nơi ăn ở .
Vừa vào địa giới của Hoa thành, Nhạc Du Du không khỏi sợ ngây người, có thể thấy nơi này được bao quanh bởi các loại hoa cỏ, hoa lê, hoa đào, hoa hạnh, thược dược, mẫu đơn, hoa lan… Nhạc Du Du cảm thấy thật chói mắt, lúc này chính là mùa hạ, vì thế, màu sắc và hình dạng của hoa cũng rất phong phú, nhiều loại hoa dùng gấm để hình dung tuyệt đối không nói quá.
Đi vào trong thành, Nhạc Du Du cũng phát hiện, ở đây hẳn là thành thị lớn nhất từ lúc bọn họ đi ra khỏi thành Phi Nhứ đến giờ. Bởi vì ba ngày trước bọn họ dừng chân ở một nơi giống như là một thôn hay trấn nhỏ gì gì đó, mà ở đây, sự phồn hoa ở nơi này suýt nữa là có thể so với thành Phi Nhứ.
Nhạc Du Du còn chưa kịp điều chỉnh các tế bào hưng phấn, thì đã bị Lãnh Hạo Nguyệt kéo ra khỏi xe ngựa “Nương tử mau đi, nàng xem đi thật là nhiều người đều qua đó.” Sau đó kéo nàng chạy qua đó, dường như so với Nhạc Du Du còn hưng phấn hơn.
Trình Dật cùng Long Ngâm, còn có Linh Lung lập tức đi theo.
Thì ra ở Hoa thành này có một ít văn nhân nhã sĩ đang làm thơ, có người còn nói hôm nay đệ nhất mỹ nữ cùng đệ nhất tài tử trong thành đều tới.
Nhạc Du Du đứng ở tiểu đình Lâm Hồ, nhìn trong đình thấy có mấy người tú tài rung đùi đắc ý trong miệng nói nhỏ, người còn lại còn thỉnh thoảng kêu lên “Hay”, nàng không khỏi lắc đầu, đối với cái này một chút hứng thú cũng không có, thơ nàng học cũng không nhiều, trước kia ở trường học nàng học chính là y, còn là y học lâm sàng, không có việc gì thì cùng các bộ xương giao tiếp, làm gì có thời gian rỗi đi học văn?
Tuy nhiên, ở đó có một nữ tử hấp dẫn ánh mắt của Nhạc Du Du, nữ nhân này xinh đẹp vô cùng, làm cho người ta muốn bỏ qua cũng khó, nhìn đi nhìn lại xung quanh đều là những nam nhân có bộ dạng háo sắc, không khỏi có chút tự ti mặc cảm, chính mình xuyên qua đến nay chưa từng thay đổi? Người khác xuyên qua đều có thể đẹp hơn? Phiền muộn a phiền muộn.
“Nương tử, những người đó thật là lợi hại, đều có thể xuất khẩu thành thơ.” Lãnh Hạo Nguyệt có chút ít ước ao nói.
“Hạo nhi sau này học tập thật chăm, cũng có thể như vậy .” Nhạc Du Du ủ rũ vỗ vỗ mu bàn tay hắn.
“Nương tử nàng xem, tỷ tỷ kia thật xinh đẹp… Ái.” Lãnh Hạo Nguyệt còn chưa nói hết câu, bàn tay bị nhéo một cái làm hắn kêu lên, Nhạc Du Du tàn bạo trừng mắt nhìn hắn, “Nói, ai đẹp?”
“Cái kia, nương tử, nương tử đẹp…” Lãnh Hạo Nguyệt ủy khuất vuốt đầu tóc của mình, thanh âm sợ hãi, thế nhưng ánh mắt lại vẫn là thường thường liếc nhìn mỹ nhân trong đình kia
Chương 63
Bên cạnh, bọn Trình Dật nhìn bộ dạng Nhạc Du Du cùng Lãnh Hạo Nguyệt, không khỏi nở nụ cười.
Nhạc Du Du chép miệng, nhìn Lãnh Hạo Nguyệt vẻ mặt ủy khuất, không khỏi lại bực, vội vàng kéo tay hắn “Tướng công, ta không phải có ý định đánh chàng, chỉ là, ngay trước mặt nương tử nhìn nữ nhân khác là không đúng…”
Lãnh Hạo Nguyệt gật gật đầu, thế nhưng mi mắt cũng thùy, không có biện pháp, hắn nhìn bộ dạng Nhạc Du Du nhịn không được cười ra tiếng.
“Chuyện này, tuy rằng nương tử giáo dục chàng có hơi quá, nhưng nếu chàng nói láo sẽ không phải là hài tử ngoan, thế nhưng thỉnh thoảng nói một chút cũng vẫn được biết không?” Nhạc Du Du tận lực nói thật ôn nhu.
“Thế nhưng nương tử, lúc nào có thể nói được?” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên dùng đôi mắt to trong suốt, chờ mong nhìn Nhạc Du Du.
“Này a? Ví dụ như nói…” Nhạc Du Du đang cố gắng tự hỏi phải tìm từ như thế nào mới có thể làm cho Lãnh Hạo Nguyệt nghe hiểu tốt hơn, “Nói thí dụ như hiện tại đi, tuy rằng tỷ tỷ kia là so với nương tử của chàng đẹp hơn, đẹp hơn một chút…” Vừa nói xong liền khoa tay múa chân một chút, “Thế nhưng, chàng suy nghĩ một chút, muốn nói cũng phải nói nương tử xinh đẹp nhất, hiểu chưa?”
“A.” Lãnh Hạo Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ hiểu rõ gật gật đầu, “Nói cách khác, nương tử thật ra không đẹp, thế nhưng, cũng phải nói nương tử so với các nữ nhân khác. . . . đẹp hơn…” Nói nói, Nhạc Du Du kia mặt đã có chút đen, thanh âm Lãnh Hạo Nguyệt cũng yếu đi một chút, thẳng đến mai danh ẩn tích.