Thế nhưng, đối mặt với Sở Thiên Thiên này, trong lòng Nhạc Du Du sao lại không yên đi xuống được, nữ nhân này tuy rằng thoạt nhìn ôn nhu yếu yếu, giọng nói cũng mềm nhẹ rất sợ như làm sợ người, thế nhưng, ánh mắt kia cũng thâm trầm mà phức tạp, làm cho không người nào có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, người như vậy thường thường là đáng sợ nhất, hơn nữa dựa vào trực giác của nữ nhân, nữ nhân này là tình địch lớn nhất của nàng.
Sở Thiên Thiên tỉnh lược nói làm cho Nhạc Du Du cũng hiểu rõ, Lãnh Huyền Nguyệt kia nhất định là đi mượn hơi bọn họ, nếu thật sự được Liệt Nhật quốc xuất binh giúp đỡ Lãnh Huyền Nguyệt tiêu diệt phản loạn như vậy tình cảnh của bọn họ liền thực sự kham ưu .
Thấy Nhạc Du Du nửa ngày không nói lời nào, Sở Thiên Thiên cho rằng là lời nói của mình đã phát huy tác dụng, lập tức mỉm cười: “Muội muội là một người thông minh, tin rằng sẽ vì vương gia suy nghĩ.” Nói xong đứng dậy, “Các nam nhân chuyện đại sự mà nói chỉ sợ cũng không sai biệt lắm, ta đi trước, muội muội suy nghĩ thật kỹ a.” Nói xong, đứng dậy ly khai khỏi chòi nghỉ mát.
Nhạc Du Du nhìn bóng lưng của Sở Thiên Thiên, không khỏi nhổ một ngụm, muốn đánh nhau giành tướng công với nàng không có cửa đâu. Chỉ là, nhớ tới mặt Lãnh Hạo Nguyệt yêu nghiệt đến mức tận cùng, liền không nhịn được tức giận, thật đúng là có thể cho nàng trêu hoa ghẹo nguyệt a.
“Công chúa, ngươi sao lại đối với một nô tỳ tốt như vậy?” Đi ra chòi nghỉ mát Tiểu Vũ không hiểu hỏi.
“Nàng cũng không phải là giống như nha đầu.” Sở Thiên Thiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhạc Du Du còn đừng ỏ trong đình hóng ở phía xa, khóe miệng nhất câu, “Tấn vương bên người có tứ đại ám vệ, Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ, thế nhưng, ám vệ thủ lĩnh cũng là nữ tử, chính là Linh Lung này, có thể thấy được Tấn vương đối với nàng có bao nhiêu tín nhiệm.”
“A.” Tiểu Vũ tựa hồ có điểm hiểu.
“Nhạc Du Du kia tuy nói là vương phi, kỳ thực bất túc vì hoạn, trái lại Linh Lung này sợ rằng sớm muộn sẽ là người bên gối của Tấn vương, mượn hơi một chút lại không hỏng chỗ…” Sở Thiên Thiên nói, ánh mắt hơi híp mị, Lãnh Hạo Nguyệt, nam nhân giống như yêu nghiệt kia, ánh mắt đầu tiên lại để nàng trầm luân, nàng là tình thế bắt buộc, bằng không, nàng tình nguyện phá hủy hắn.
Sứ thần Liệt Nhật quốc đến là ở trong dự liệu của Lãnh Hạo Nguyệt, chỉ là, Sở Thiên Thiên tự mình đến cũng làm cho hắn không nghĩ tới. Đề nghị thông gia, hắn sẽ không đáp ứng, thế nhưng, cũng không thể từ chối quá rõ ràng, dù sao, tình huống bây giờ, còn không cho phép hắn và Liệt Nhật quốc là địch.
Trong lúc nhất thời, Lãnh Hạo Nguyệt thế nhưng cũng có chút lưỡng nan.
Từ lúc Nhạc Du Du gặp phải Sở Thiên Thiên cũng rất phiền muộn, nàng liền không rõ, trên đường tình cảm của mình sao lại nhiều trở ngại như vậy đâu? Còn lớn hơn cả sóng Trường Giang sau đè sóng trước, tiền lãng tư thế muốn đem nàng vỗ vào trên bờ cát, chẳng lẽ, nàng thực sự sẽ lừng lẫy như thế sao?
Chương 141
Vào lúc ban đêm, Lãnh Hạo Nguyệt thiết yến khoản đãi công chúa Liệt Nhật quốc và sứ thần. Nhạc Du Du giả vờ thân thể khó chịu nên không có dự họp. Lãnh Hạo Nguyệt biết trong lòng nàng khó chịu, vì thế cũng không miễn cưỡng.
Bất quá, Nhạc Du Du không hiện ra, lại làm cho Sở Thiên Thiên âm thầm cao hứng, cho rằng Nhạc Du Du hẳn là sợ so với nàng, bất quá cứ như vậy rất tốt, nàng sẽ có cơ hội cùng Lãnh Hạo Nguyệt đơn độc chung sống, nàng cũng không tin, bằng diện mạo đẹp cùng trí thông minh của mình và hơn nữa là lực lượng một quốc gia, sẽ có nam nhân không động tâm.
Trên yến hội tất cả mọi người đều nhìn ra, công chúa đối Lãnh Hạo Nguyệt là tình ý kéo dài, vừa đánh đàn vừa khiêu vũ, có thể nói là hao hết tâm cơ a.
Chỉ là, Lãnh Hạo Nguyệt kia thủy chung đều là một loại biểu tình nhàn nhạt, căn bản nhìn không ra hỉ nộ ái ố của hắn, thậm chí, Sở Thiên Thiên múa một khúc xong, khóe miệng của hắn cũng chưa từng nhúc nhích.
Sở Thiên Thiên tay ẩn ở trong ống tay áo không khỏi nắm thành quyền đầu, một cảm giác thất bại chưa từng có từ trước tới nay bao phủ nàng, phải biết rằng, nàng là thiên chi kiêu nữ, bao nhiêu vương tôn hậu duệ quý tộc đều quỳ gối ở dưới váy của nàng, thế nhưng, nàng hết lần này tới lần khác vì hai năm trước thoáng nhìn thấy người nam nhân này nhớ mãi không quên, chỉ là, hắn lúc đó còn ngu dại, nàng không thể muốn, thế nhưng bây giờ, hắn đã bình thường rồi nàng sẽ không có đạo lý mà từ bỏ, hơn nữa, hắn càng lãnh đạm, lòng của nàng càng khát vọng…
“Vương gia, Thiên Thiên múa có đập vào mắt?” Sở Thiên Thiên nhịn nỗi không cam lòng trong lòng, như cũ là một bộ dáng mềm mại, oanh thanh yến ngữ, làm cho người nghe xong đều phải say.
“Công chúa kỹ thuật múa thật hơn người, làm người xem thế là đủ rồi.” Lãnh Hạo Nguyệt khóe miệng rốt cuộc ngoéo… một cái, chỉ là, ngữ điệu im lặng kia không nghe ra cảm xúc gì
“Tạ ơn vương gia khen thưởng.” Sở Thiên Thiên một bộ thẹn thùng nhưng sau đó lại bưng lên một chén rượu, “Thiên Thiên kính vương gia một chén.”
Lãnh Hạo Nguyệt tiếp nhận cái chén uống một hơi cạn sạch, sau đó hướng Sở Thiên Thiên gật gật đầu: “Sắc trời không còn sớm, chắc hẳn công chúa cũng mệt mỏi , vẫn là sớm nghỉ tạm một chút đi.” Nói xong, hướng về phía bên ngoài hô một câu, “Ngọc thúc, mang khách nhân về phòng.”
“Dạ.” Ngọc thúc vừa nghe xong vội vàng làm động tác mời.
Sở Thiên Thiên trong lòng tuy rằng không cam lòng, thế nhưng, nét mặt vẫn là nhẹ nhàng, hơi nói vạn phúc: “Tạ ơn vương gia quan tâm”, sau đó mới nhờ nha đầu Tiểu Vũ nâng hạ, như gió thổi liễu đi ra phòng khách, mà tay giấu ở trong tay áo kia đã sớm nắm thành quyền đầu, móng tay đều đâm vào trong thịt.
Lúc này, Nhạc Du Du đang buồn chán trong tiểu viện lắc lư, nàng buồn phiền a, trong tiền thính, một nữ nhân đối với chồng nàng vừa đánh đàn vừa khiêu vũ , nàng có thể ngủ được mới là lạ a.