“Tất nhiên là Tiểu Du Du rồi.” Lãnh Hạo Nguyệt vội vàng lấy tay ôm cổ nàng, “Mỗi lần gặp mặt, thái tử ca ca đều nói ta ngu ngốc, kỳ thực, ta không ngu ngốc.”
“Đúng vậy, Tiểu Lục tuyệt đối không ngốc.” Nhạc Du Du xoa đầu của hắn, “Thế thì, ngươi nghe lời Nhạc Du Du hay nghe lời thái tử ca ca đây?”
“Tiểu Du Du là vợ, tất nhiên phải nghe lời vợ rồi.” Lãnh Hạo Nguyệt nghiêng đầu, thực vô tội nhìn nàng.
“Tốt lắm.” Nhạc Du Du cho rằng đã đạt được mục đích, lúc này mới đứng dậy, lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo trắng tinh “Sau này ngươi mặc quần áo gì, cần phải nghe theo lời của ta.” Theo cảm giác của nàng, màu trắng hẳn sẽ phù hợp với Lãnh Hạo Nguyệt.
Trong mắt Lãnh Hạo Nguyệt hiện ra vẻ khác thường, thế nhưng, khi nhìn Nhạc Du Du thì nhanh chóng biến mất.
Nhạc Du Du rất hài lòng nhìn Lãnh Hạo Nguyệt một thân áo trắng phiêu phiêu, khuôn mặt tuấn mỹ rất xứng với nụ cười thuần khiết kia, cộng thêm mái tóc dài màu đỏ buộc ở phía sau, quả thực rất giống thiên sứ lạc vào chốn nhân gian, ngắm nhìn đắm đuối.
Lãnh Hạo Nguyệt đối với bề ngoài của mình trước giờ vô cùng tự tin, lúc này nhìn thấy vẻ mặt háo sắc của Nhạc Du Du, không khỏi càng thêm vui vẻ. Ánh mắt giảo hoạt, kinh ngạc kéo lấy tay nàng “Tiểu Du Du, sao tỷ lại chảy nước miếng vậy?”
Ách? Nhạc Du Du lúc này mới phát hiện mình tự nhiên trúng hoa si, không khỏi xấu hổ lau lau mép miệng “Ha ha, tỷ tỷ đói bụng.”
“‘Ăn miệng’ sẽ không đói bụng nữa.” Lãnh Hạo Nguyệt vừa nói xong, không quan tâm việc Nhạc Du Du có đồng ý hay không, liền cúi xuống mút miệng nàng.
“A? Ưm…” Nhạc Du Du lúc này hoàn toàn choáng váng, nhất thời quên phản ứng, mặc cho Lãnh Hạo Nguyệt ôm nàng hôn môi.
Tuy rằng Lãnh Hạo Nguyệt chỉ dùng phương pháp hôn môi đơn giản nhất, nhưng lại sử dụng trong lúc Nhạc Du Du không chú ý, nên vẫn có chút kích thích, khiến cho Nhạc Du Du nhất thời không ngăn được, hoàn toàn đầu hàng.
“Khụ khụ…” Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một tràng tiếng ho nhẹ, cắt đứt việc tốt của hai người, Trình Dật phe phẩy cây quạt đứng trước cửa, có chút tiến lùi không xong.
Lãnh Hạo Nguyệt ánh mắt sắc như dao vọt tới, Trình Dật sợ tới mức bể mật, tuy nhiên, lúc này vẫn nên trấn tĩnh một chút.
Nhạc Du Du lại chẳng dám ngẩng đầu lên, biết làm sao bây giờ? Tự nhiên ngay cả một đứa trẻ ‘chưa trưởng thành’ cũng không buông tha, đây là tội rất lớn a.
Lãnh Hạo Nguyệt nhìn Nhạc Du Du co đầu rút cổ, không khỏi buồn cười lắc đầu, xoay người lại, bỗng dưng vui vẻ kêu lên “Dật ca ca, ngươi trở về khi nào vậy?” Nói xong, còn chạy tới, nhào vào lòng Trình Dật cọ cọ.
“Ha hả, còn không phải do Dật ca ca nghe nói ngươi lấy vợ, nên chạy gấp về đây chúc mừng.” Trình Dật không được tự nhiên mấy, không thể không tỏ ra thân thiết vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Hạo nhi thật may mắn, cưới được người vợ xinh đẹp như vậy, bất quá, phải trân trọng, đừng để nàng bị người khác đoạt mất.”
“Còn lâu mới như vậy.” Lãnh Hạo Nguyệt nhìn cảnh cáo Trình Dật, xoay người ôm lấy Nhạc Du Du “Tiểu Du Du nói, vợ chồng là phải bên nhau cả đời, Tiểu Du Du cũng nói sẽ không rời bỏ Hạo nhi.”
Nhạc Du Du gật đầu, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Trình Dật đứng trước cửa, hỏi “Tiểu Lục, sao không giới thiệu cho tỷ tỷ, đây là ai vậy?”
Trình Dật sau khi nghe xong tiếng nói của Nhạc Du Du, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, không hiểu sao lại có cảm giác nữ nhân này như muốn ăn tươi nuốt sống hắn? (Mô phật, hãy hỏi anh Nguyệt nhà chúng ta đi)
Chương 10
Lãnh Hạo Nguyệt cười thầm trong lòng, thế nhưng trên mặt lại là vẻ hồn nhiên ngây thơ, hai mắt vụt sáng nhìn Nhạc Du Du: “Hắn chính là Dật ca ca.”
“Tại hạ Trình Dật, đại sư huynh của Hạo nhi.” Trình Dật nhìn ánh mắt dữ tợn của Nhạc Du Du có cảm giác hòa thượng bị vu tội ăn thịt chó, đây là lần đầu tiên hắn gặp vị đệ muội này mà? Nhưng ánh mắt đó sao lại giống như hắn nợ tiền nàng thế này?
“Ngươi chính là Dật ca ca mà Tiểu Lục thường nhắc.” Nhạc Du Du nghiến răng nghiến lợi, nhẹ nhàng bước tới “Thật là thất kính a.” Sau đó kéo áo hắn, ách, bất quá vóc người của Trình Dật quá cao, cho nên nàng xui xẻo rồi, tuy nhiên vẫn quơ quơ đấm tay “Sau này tốt nhất đừng dẫn Hạo nhi đi tới mấy chỗ gì mà Hương lầu, Hoa lầu nữa.”
Lãnh Hạo Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn bộ dạng hung hãn của Nhạc Du Du cùng vẻ mặt kinh ngạc của Trình Dật, khóe miệng bất giác run rẩy dữ dội.
“Còn nữa.” Nhạc Du Du tuy rằng ngưỡng cổ nói chuyện có hơi mỏi, nhưng khí thế vẫn không giảm bớt, “Ngươi lấy lòng vị cô nương nọ ra sao, tốt nhất đừng làm bẩn Hạo nhi, một mình ngươi bẩn được rồi, Hạo nhi là băng thanh ngọc khiết, nếu không nghe, ta thấy một lần đánh một lần.” Nói xong, lúc này mới nới lỏng tay ra, hoạt động cái cần cổ đã hơi cứng nhắc.
Trình Dật dở khóc dở cười, muốn giải thích, nhưng đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Lãnh Hạo Nguyệt, hắn đành phải ngoan ngoãn làm Thị Kính, trong lòng gào thét, ta bị oan, nói Lãnh Hạo Nguyệt băng thanh ngọc khiết cũng thôi đi, nhưng sao mình lại trở thành dơ bẩn chứ? (Xì, gặp em là em nện cho anh 2 đấm vào mắt, biến anh thành động vật quý hiếm cần được bảo vệ luôn)
Nhạc Du Du không để ý tới vẻ mặt của Trình Dật, xoay người, ôn nhu xoa xoa mặt Lãnh Hạo Nguyệt: “Về sau cách xa nam nhân hư hỏng đó một chút, ngoan ngoãn chờ ở đây, tỷ tỷ đi làm thức ăn ngon cho ngươi.” Sau đó, hừ lạnh một tiếng với Trình Dật, xoay người bỏ đi.
Đợi cho Nhạc Du Du đi xa, lúc này Trình Dật mới ủy khuất nhìn Lãnh Hạo Nguyệt: “Ta nói, ngươi tuy rằng là Vương gia, nhưng đừng để ta chịu tiếng xấu thay cho người khác chớ?”
“Không chịu gánh hả?” Lãnh Hạo Nguyệt lạnh lùng cười, “Được thôi, như thế thì Thanh Thanh…” (gánh ở đây là gánh tiếng xấu ấy)