Nhạc Du Du sửng sốt, cũng đúng a, mình không có hỏi, người ta cũng không cần phải nói a, không khỏi xấu hổ cười cười, nha đầu kia cùng họ Long hình như có điểm giống nhau, gương mặt cơ hồ đều không có biểu tình gì, nói Long Ngâm một đại nam nhân như vậy thì cũng thôi, người khác nhìn sẽ nói hắn khốc, thế nhưng nói một nữ nhân khốc, thì sẽ có điểm không hợp lý, nhất là đối phương lại là một nử tử thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần.
Nghĩ đến Long Ngâm, Nhạc Du Du bỗng nhiên cũng nhớ tới một việc, đó chính là chuyện mai mối giúp Thanh Thanh. Mấy ngày hôm trước vì sự việc cháy phát sinh, nàng một chút tâm tình cũng không có, bây giờ, nên trấn an đều đã trấn an, tòa miếu trên núi kia Lạc thúc thúc cũng phái người bắt tay vào sửa chữa lại, vì thế, tâm tình của nàng liền điều chỉnh lại.
Chuyện tình làm người mai mối này, ở trong trường học Nhạc Du Du tuy rằng đã làm, thế nhưng, cũng chỉ là đem số điện thoại của hai người báo cho nhau biết một chút, sau đó còn lại là hai người bọn họ tự hàn huyên, về phần trò chuyện thế nào, trò chuyện làm sao, cũng không biết, dù sao, bọn họ trò chuyện được là tốt rồi, trò chuyện không tốt thì giải tán, hoặc là trò chuyện tốt nhưng là lại không có gọi đến, vậy cũng có thể làm bạn bè… Thế nhưng, hiện tại nàng phải đối mặt với hai người cổ đại, hai người cổ này phải vô cùng chú ý, chú ý lễ nghĩa liêm sỉ, vì thế, nàng không thể nào đem hai người đi nói thành một khối, phỏng chừng hai người cũng sẽ không đồng ý.
Nghĩ đến biện pháp chính là, Nhạc Du Du muốn riêng biệt tìm hai người nói chuyện. Chỉ cần hai người đều có ý, như vậy là làm tốt rồi.
Nàng đi tìm Thanh Thanh nói trước, nhìn nha đầu này đối họ Long có hảo cảm hay không.
Thời gian Nhạc Du Du đi, Thanh Thanh đang ở trong tiểu viện của mình phơi thảo dược, chỉ là nàng không biết cách khúc quanh đó không xa, có một người đang nhìn nàng đến xuất thần…..
“Thanh Thanh ngươi rất lợi hại a, chỉ dựa vào sờ cùng nghe thấy là có thể phân biệt được các loại thảo dược a…” sau khi Nhạc Du Du vào cửa, đang thấy Thanh Thanh cẩn thận đem Tam Thất từ bên trong của một cái lò nóng đi ra, sau đó rất quen thuộc đem thảo dược để lại trên cái giá, không khỏi kinh sợ kêu lên, đương nhiên, nàng cũng không phát hiện cách đó không xa có người rình coi.
“Ha hả, người mù mũi giống như đô hội tương đối minh mẫn a.” Thanh Thanh lơ đễnh cười cười, “Hơn nữa, mỗi vị thuốc đều có mùi vị hình dạng đặc thù riêng, chỉ cần nắm giữ, nhận đúng là không khó…”
Nhạc Du Du gật đầu, đối với y học của Trung Quốc xưa nay không hiểu luôn sùng bái, bản thân học y bốn năm, bất luận thời gian nào đều phải mượn thiết bị tiên tiến hiện đại, đâu giống như người cổ đại này, toàn bộ dùng đôi mắt cùng một đôi tay của một thầy thuốc, đây mới là công phu bản lĩnh thực sự a.
“Thanh Thanh, ta bái ngươi làm thầy có được hay không?” Nhạc Du Du bỗng nhiên rất hưng phấn hỏi, nhìn hình ảnh”Thần y” ra vẻ rất có mặt mũi nha.
“Ha hả, muốn bái cũng phải bái cha nuôi a.” Thanh Thanh không có ý tứ nở nụ cười, “Y thuật của Cha nuôi là không ai bằng, y thuật của ta chính là cha nuôi dạy, chỉ là, còn chưa học được một phần mười của hắn…”
“Thực sự?” Nhạc Du Du vừa nghe cong ánh mắt nhất thời sáng ngời, thế nhưng rất nhanh liền mờ đi, “Lạc tiên sinh tựa hồ không nhận đồ đệ đi?” Nàng từng nghe Ngọc thúc nói qua, “Thần y Lạc Băng” không thu nhận đồ đệ, vì thế Thanh Thanh đều gọi hắn là cha nuôi, trên thực tế nên là kêu sư phụ .
“Nếu như vương phi muốn học, phỏng chừng cha nuôi nhất định sẽ dạy…..”
“Quên đi, coi như không nói chuyện cái này.” Nhạc Du Du khoát khoát tay, sau đó lôi kéo tay của Thanh Thanh ngồi xuống trên ghế đá bên cạnh, cắt vào vấn đề chính, “Ta hôm nay là vì chuyện chung thân đại sự của ngươi mà tới nga…”
“Của ta?” Thanh Thanh giật mình nhìn qua đi, liền bất đắc dĩ lắc đầu, “Chị dâu, Thanh Thanh còn không có nghĩ tới này…” Ngày đó Nhạc Du Du nói muốn làm mai mối giúp nàng, nàng căn bản không để ở trong lòng, lại không nghĩ rằng, nàng lại là nghiêm túc.
“Vậy hiện tại muốn.” Nhạc Du Du không đợi nàng nói xong cũng cắt đứt, “Hay là ngươi đã có ý trung nhân?”
Lời này vừa nói ra, cách đó không xa người nọ lập tức liền khẩn trương dựng lỗ tai lên, rất sợ hạ xuống sẽ không nghe được một chữ nào.
Chương 102: Loạn điểm uyên ương phổ
Vấn đề của Nhạc Du Du làm cho Thanh Thanh trong nháy mắt trầm mặc, nói thật là, thiếu nữ nào mà không có mùa xuân a? Chỉ là, mùa xuân của nàng ở nơi nào đây?
Từ nhỏ hai mắt bị mù, lại bị thân sinh vứt bỏ, lúc bốn tuổi liền lưu lạc đầu đường, dựa vào ăn xin mà sống, nếu không gặp cha nuôi, được hắn hảo tâm thu lưu, nàng bây giờ chỉ sợ sớm đã đầu thai thành nhiều lần. Bất hạnh này của nàng, cũng là hạnh phúc của nàng.
Vốn là đứa nhỏ tự ti, thế nhưng cha nuôi chưa bao giờ coi nàng là người tàn tật mà nhìn, dạy nàng y thuật, yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Cuộc sống trong Y cốc đơn điệu nhưng lại vui vẻ, nàng vốn nghĩ kiếp này của nàng sẽ cùng cha nuôi đi qua như thế .
Thế nhưng, vào một năm đó khi nàng chín tuổi, cha nuôi mang về một công tử bị thương, lòng của nàng liền thất lạc theo …
Nghĩ tới đây, Thanh Thanh hơi thở dài một hơi, nam nhân ưu tú như vậy, làm sao có thể thích một người mù như nàng đây?
Nhạc Du Du nhìn Thanh Thanh một hồi nhíu mày một hồi thở dài , nghi hoặc sờ sờ mũi, tiểu nha đầu này đang nghĩ gì thế? Không khỏi túm túm cánh tay của nàng: “Thanh Thanh? Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Thanh Thanh hoàn hồn, từ trong ký ức tỉnh táo lại.
“Vậy ngươi hãy trả lời vấn đề của ta a.”
“A.” Thanh Thanh hơi cúi đầu, sau đó lắc đầu, “Không có, hơn nữa, cho dù có, ai lại sẽ thích một người mù đây? Đây không phải là liên lụy chính mình sao?”
Thanh Thanh nói làm cho người nghe trộm khổ sở muốn cong tường, hắn thích nàng nha, theo hắn lần đầu tiên thấy nàng thời gian liền thích, tuy rằng khi đó tuổi của nàng còn nhỏ, thế nhưng, nhưng lộ ra một cỗ tử linh khí, đã đem hắn thật sâu hấp dẫn, vì thế, lúc đó hắn bệnh bản tới một người nguyệt thì tốt rồi, thế nhưng hắn lăng là lại không đi, một mực y cốc ở hơn hai tháng a, không phải sư phụ triệu hoán, hắn còn không muốn đi đâu…