Sau đó thời điểm ngay trên quai hàm có cảm giác ngứa ngáy, không khỏi phất tay chính là một cái tát, rất chuẩn, một phát đánh gục, trong lòng đắc ý một chút, sau đó lật người tiếp tục ngủ, thời gian trong vô thức đưa tay ra hướng bên cạnh, nhưng cái gì cũng không mò thấy. Trong lòng cả kinh, cấp tốc sờ vài cái nữa, thực sự không có ai, không khỏi bật ngồi dậy.
“Tướng công?” Nhạc Du Du thử kêu một tiếng, nhưng không có hồi âm, nhìn đi nhìn lại.
Ngày mai sẽ là ngày tế lễ, nửa đêm canh ba này, Hạo nhi còn đi đâu? Chẳng lẽ là đi nhà xí ? Tại sao lâu như thế còn chưa có trở lại a? Chợt nhớ tới Hạo nhi sợ tối a, vội vàng mặc quần áo đi xuống giường, kéo cửa ra, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có mấy cái đèn lồng phiếm ra tia sáng mờ nhạt.
Nhạc Du Du không cầm đèn lồng, dựa theo ánh trăng bay thẳng đến nhà vệ sinh của vương phủ mà đi đến. Thế nhưng vừa mới đi vài bước, đã cảm thấy phía sau hình như có người đi theo, vì thế xoay người một cái, nhưng không có gì cả, không khỏi nghi hoặc nhức đầu, sau đó tiếp tục hướng phía trước đi đến.
Trước cửa nhà vệ sinh, Nhạc Du Du gọi hai tiếng, lại không người trả lời.
“Sẽ không ngất trong WC chứ?” trong lòng của Nhạc Du Du có chút lo lắng, cũng bất chấp là toilet nam, đưa tay phải đi đẩy cửa nhà xí, thế nhưng, không đợi tay đụng tới cửa thì giống như bị cái gì đánh một cái, cảm thấy một trận đau đớn kéo tới, sau đó liền cái gì cũng không biết .
Chương 97
Nhạc Du Du ở trong lúc mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy bên tai không ngừng có người đang nói nhao nhao, tựa hồ còn có người đang gọi tên của nàng. Không khỏi mặt nhăn mày nhíu, vừa định xoay người, đầu giống như đang đụng phải nơi nào, không khỏi “Ai” hét lên một tiếng.
Mở mắt ra, đập vào mi mắt dĩ nhiên là khuôn mặt đang mở ra của yêu nghiệt Lãnh Hạo Nguyệt kia, chỉ là lúc này lại như hoa tàn mưa đập.
“Nương tử, nàng đi đâu vậy ? Hù chết Hạo nhi, ô ô…” Lãnh Hạo Nguyệt thấy Nhạc Du Du tỉnh lại, tức khắc liền chui vào trong ngực của nàng, khóc kêu rất thảm thiết a.
“Tướng công?” Nhạc Du Du không thể tin được ngồi dậy, lại phát hiện mình thế nhưng ở trong đình hóng mát sau hoa viên đang ngủ, hơn nữa, vẫn là mặc áo ngủ, “Ta tại sao lại ở chỗ này a?”
“Hạo nhi cũng không biết a, chỉ là, lúc trời còn chưa sáng, Hạo nhi đi nhà vệ sinh, sau khi trở về, nương tử đã không thấy tăm hơi, hù chết Hạo nhi…” Vẻ mặt của Lãnh Hạo Nguyệt kinh khủng, “Ta còn tưởng rằng nương tử đi rồi, không cần Hạo nhi đâu…” khi đang nói chuyện, còn cầm áo choàng ở trong khoác trên người cho Nhạc Du Du .
Nhạc Du Du tức khắc nổi hắc tuyến, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới, ngày hôm qua rõ rang là mình xuất môn tìm Hạo nhi, thế nhưng, về sau lại không biết thế nào liền đang ngủ…
“Xin lỗi a, tướng công, tối hôm qua, ta cũng không biết làm sao vậy…” trong lòng Nhạc Du Du cho rằng Hạo nhi chắc sẽ không nói dối , vì thế, mỗi khi xảy ra chuyện gì, nàng cũng muốn tìm vấn đề từ trên người mình, như vậy khả năng duy nhất lần này chính là nàng mộng du.
Thế nhưng, trước đây sao chưa từng phát sinh qua? Nguyên do hẳng lẽ bởi vì thay đổi thời gian, thay đổi địa điểm? Không nghĩ ra a…
“Nương tử, nương tử?” Lãnh Hạo Nguyệt bất mãn miệng nổi lên, nữ nhân này thế nhưng lại thất thần , không khỏi bất mãn lung lay cánh tay của nàng.
“A.” Nhạc Du Du vội vàng hồi hồn, sau đó nắm ở trên vai Lãnh Hạo Nguyệt, “Tướng công ngoan a, sau này cũng sẽ không thế nữa.” Trong lòng lại âm thầm may mắn, cũng may bản thân mộng du chứ không có bệnh gì khác, chỉ là đổi nơi ngủ mà thôi, nếu như trong mộng du mà phạm tội, không muốn nghĩ đến …
“Cô nương kia nói phải giữ lời nha.”
“Được rồi, ta thề.” Nhạc Du Du vội vàng giơ tay phải của mình lên, vẻ mặt rất thành thực.
“Nương tử thật ngoan.” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó ở trên má Nhạc Du Du hôn một chút.
“Vương gia, vương phi…” Lúc này, Linh Lung vội vàng chạy tới, “Các người sao vẫn còn ở nơi này? Nên khởi hành thôi.”
“Chết rồi.” Lãnh Hạo Nguyệt vừa nghe xong, thoáng cái nhảy dựng lên, “Nương tử a, hôm nay là ngày tế trời đất a, đã muộn rồi, Lạc thúc thúc sẽ mắng người…”
Nhạc Du Du vừa nghe xòng lại càng hoảng sợ, nàng thiếu chút nữa đem chuyện này quên mất, thật đã làm trễ mất rồi, phỏng chừng phải trở thành tội nhân của toàn bộ thành U Châu, nghĩ tới đây, liền vội vàng đi theo Linh Lung trở về, nàng thế nhưng vẫn còn mặc áo ngủ đâu.
“Tướng công, chàng đi đến tiền thính trước, ta rửa mặt chải đầu một chút, lập tức liền qua ngay a.” Nhạc Du Du vừa chạy vừa hướng về phía Lãnh Hạo Nguyệt ồn ào.
“Uh.” Lãnh Hạo Nguyệt tựa hồ có chút buồn bực gật gật đầu, sau đó xoay người đi về phía tiền thính.
“Nữ nhân đáng thương a.” Lúc này, Trình Dật cùng Hoa Hồ Điệp không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau của Lãnh Hạo Nguyệt, nhịn không được đối diện lắc đầu, rõ ràng là bị người khác điểm huyệt ngủ ném vào trong vườn hoa a, kết quả lại là…
Ngoại trừ lắc đầu cũng cũng chỉ có lắc đầu .
Chương 98
Thời gian Nhạc Du Du rất nhanh thu thập xong chạy tới tiền thính, tất cả mọi người đã chờ ở nơi đó. Thấy Nhạc Du Du, mọi người làm lễ, sau đó an vị xe xuất phát.
Địa điểm tế trời đất là ở nơi cao nhất của U Châu, cử hành ở trên núi.
Núi này ở phía đông thành U Châu, U Châu cũng là bởi vì núi này mà được gọi như thế. Ở phía trên có một tòa miếu đường, thờ phụng Ngọc Hoàng đại đế, triều đình thi công niên đại này không có người nào có thể chứng kiến, có người nói có ngọn núi này thì hình như có ngôi miếu này, chỉ là về sau trải qua bao năm qua không ngừng tu sửa, đèn nhang sáng chói, hiện tại cũng đã quy mô hơn .
Lúc Nhạc Du Du bọn họ tới chân núi, toàn bộ cư dân thành U Châu cơ hồ đều đã tới, đông nghịt một mảnh, tất cả khoảng đất trống ở chân núi đều chiếm hết.
Nhạc Du Du mặc dù có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng lúc vừa mới xuống xe, liền nghe thấy tiếng la đinh tai nhức óc “Tham kiến Tấn vương gia, Tấn vương phi”, vẫn bị dọa chân run run một chút, hoàn hảo Linh Lung tay mắt lanh lẹ đỡ nàng, bằng không phỏng chừng sẽ trực tiếp ngã xuống.