Nhạc Du Du thấy không có người nào nguyện ý mang mình đi, không khỏi ảo não miệng chu lên, chẳng lẽ mình thực sự một chút hấp dẫn cũng không có sao? Không phải nói rằng khác phái thường hút nhau sao? Thế nhưng, ngoại trừ Hạo nhi, cũng không có người nguyện ý mang mình đi cưỡi ngựa?
Nàng cũng không phải không muốn cùng Hạo nhi cưỡi ngựa, chỉ là nàng không quên Hạo nhi đã quên cưỡi ngựa như thế nào, như vậy hai người không quen cưỡi ngựa mà cùng nhau cưỡi, vạn nhất nếu có gì sơ xuất, mình thì không sao nhưng chẳng may là Hạo nhi thì mình sẽ cảm thấy rất áy náy a.
Nhìn đại nam nhân không có tỏ thái độ gì như vậy, Nhạc Du Du bi thúc trở lại bên người Lãnh Hạo Nguyệt: “Tướng công a, quên đi, chúng ta đem con ngựa trả lại cho Linh Lung đi.” Nói, kéo tay hắn hướng xe ngựa đi đến.
“Vương phi, nếu không, nô tỳ mang theo ngài cưỡi ngựa đi.” Linh Lung len lén liếc Lãnh Hạo Nguyệt một cái, sau đó yếu yếu mở miệng.
“Được Linh Lung, cám ơn nhiều, thế nhưng…” Nhạc Du Du nhìn vóc dáng của mình một chút, một mét sáu tám cm cơ hồ cao hơn Linh Lung nửa cái đầu, nàng ở phía sau mình làm thế nào mà nhìn thấy được? Thế là lắc đầu, “Coi như hết.”
“Vương phi, thuộc hạ mang ngài đi.” Lúc này, Long Ngâm vẫn luôn không nói chuyện bỗng nhiên đã đi tới.
Nhạc Du Du ngẩn người, băng sơn này dọc theo đường đi nói có thể đếm trên đầu ngón tay thế nào mà lại qua đây, hơn nữa, rõ ràng hắn đối với mình có tồn tại địch ý, hiện tại thế nào mà lại tốt như vậy? Không khỏi cảnh giác nhìn hắn.
Lãnh Hạo Nguyệt chân mày hơi cau lại, rốt cuộc nở nụ cười: “Được nha, Long ca ca cưỡi ngựa rất lợi hại…”
Nhạc Du Du nhức đầu, chính mình không hề mặc áo bông nha, cùng đại băng sơn này cùng nhau cưỡi ngựa mà nói, không biết một hồi có thể bị đông cứng lại hay không.
Long Ngâm vừa nhìn thấy Lãnh Hạo Nguyệt đồng ý, cũng không để ý Nhạc Du Du đã chuẩn bị xong hay chưa, đưa tay ra đã đem Nhạc Du Du túm lên lưng ngựa, sau đó phi thân lên ngựa, đá một cái vào bụng ngựa rồi, ngồi xuống “Truy Phong” bốn vó liền theo gió hướng vọt ra ngoài.
“Ngươi, người man rợ này, có thể sớm chào hỏi hay không a?” Nhạc Du Du sợ đến hét loạn hết lên, “Chậm một chút a… Tướng công…”
Lãnh Hạo Nguyệt nhìn theo bóng lưng đi xa, lại một lần nữa bắt đầu ảo não vì hành động giả ngu của chính mình. Bất quá, có Long Ngâm mang theo nàng, hắn yên tâm.
“Không phải nha, vì sao Long huynh có thể mang đi mà ta thì không thể?” Hoa Hồ Điệp bi thúc kêu lên
“Ai, huynh đệ, nén bi thương đi.” Trình Dật buồn cười nhìn hắn, “Ai bảo ngươi lớn lên…” Tựa hồ là cố ý không nói hết, nhưng lại ném cho hắn một ánh mắt ý vị thâm trường rồi cũng phi thân lên ngựa đi.
“Ơ, ta lớn lên làm sao vậy? Ngươi nói rõ ràng a.” Hoa Hồ Điệp phiền muộn sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ là bởi vì mình lớn lên so với tên kia cười không đẹp bằng? Uh, nhất định là như vậy, nghĩ xong, tâm tình thoáng cái đã tốt hơn liền đứng lên, vội vàng thúc ngựa chạy đi tới.
Chương 84 :
Nói đến Nhạc Du Du bị Long Ngâm cưỡi ngựa cùng một đường hướng đi phía trước chạy vội, lúc ban đầu có chút khẩn trương cùng lo lắng, về sau lá gan cũng dần dần lớn lên, hiếu kỳ mở to hai mắt, cũng không dùng tay nhéo cánh tay của Long Ngâm nữa , mà lại bắt đầu hưởng thụ cảm giác giục ngựa chạy chồm lên này .
Không nghĩ tới cảm giác của người cưỡi ngựa lại thoải mái như thế
“A…” Rốt cuộc không nhịn được, Nhạc Du Du bỗng nhiên ngước cổ lên kêu lớn lên.
Long Ngâm một chút phòng bị cũng không có, hơn nữa trong lòng cũng không có khái niệm này, một nữ nhân không hề để ý hình tượng hét lớn kêu to, thanh âm kia lại còn rất chói tai, vì thế hậu quả chính làm giật mình một cái, sau đó thân thể lại quơ quơ, thật đáng thương cho thế hệ cao thủ này, lại thiếu chút nữa mà ngã xuống dưới. Mà Truy Phong dưới chân kia tựa hồ cũng lảo đảo một chút, nhưng, bão mã này cũng rất thông minh, sau một hồi trấn tĩnh, lập tức liền khôi phục lại bước tiến mạnh mẽ trước kia, chỉ là, nó cũng rất bất mãn quay đầu lại một chút.
Nhạc Du Du không hiểu quay đầu lại nhìn Long Ngâm, thoáng một cái sao lại đi chậm lại? Phát hiện ra cái tên kia mặt như thế nào lại giống như Bao Công? Không khỏi bĩu môi, quên đi, vẫn là đừng nên hỏi, mình vẫn đang nhờ người ta, tốc độ như thế chấp nhận một chút đi.
“Vương phi, dừng ở phía trước nghỉ ngơi một chút, chờ người phía sau một chút đi.” Tới một chỗ nhỏ dưới sườn núi, Long Ngâm giữ dây cương của Truy Phong, sau đó cũng không xem Nhạc Du Du có đồng ý hay không, hắn liền trực tiếp xuống ngựa, đem Nhạc Du Du lôi xuống tới.
“Ơ, ngươi không thể nhẹ nhàng một chút sao?” Nhạc Du Du chân vừa mới chạm đất, Long Ngâm liền buông lỏng tay ra, kết quả, hai chân của Nhạc Du Du hơi mềm một chút, liền đặt mông xuống đất, không khỏi nhếch miệng lên, cái mông của mình đắc tội với người nào không biết? Đều quăng ngã nhiều lần như thế, cảm thấy cũng rất tức giận hướng về phía Long Ngâm kêu lớn lên.
“Đối với ngươi sao?” Long Ngâm tuyệt không động đậy, nghe thấy Nhạc Du Du chất vấn, tựa hồ còn rất kỳ quái, “Không cần phải thế.” Hắn nhẹ nhàng chỉ đối với một người…
“Ngươi…” Nhạc Du Du không nghĩ tới Long Ngâm sẽ trắng trợn nói ra như thế, nhất thời bị bất ngờ, “Ta…”
Long Ngâm căn bản là không thèm nhìn nàng, buông dây cương ra cho Truy Phong tùy ý gặm cỏ xanh trên mặt đất ở bốn phía, mà hắn thì đi tới tảng đá bên cạnh ngồi xuống. Nữ nhân này thật không biết tốt xấu, đối với nàng, hắn đã là dị thường khách khí, còn nếu như là nữ nhân khác, hắn sợ rằng cũng không buồn liếc mắt, bây giờ còn ngoại lệ để cho nàng đi cùng mình. Nữ nhân, quả nhiên đều là không biết đủ.
Nhạc Du Du bi ai nắm nắm tóc, xú nam nhân này thế nhưng không nhìn lại mình đi? Không được, hôm nay nhất định phải cùng hắn nói rõ, từ khi tới vương phủ, người kia đối với mình sắc mặt đã không tốt, vì cái gì nha? Tốt xấu gì mình cũng tính là phân nửa chủ nhân của hắn đi, nghĩ tới đây liền hùng hổ đi tới, đứng ở trước mắt Long Ngâm chống nạnh nói: “Họ Long, hôm nay ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta, Nhạc Du Du ta rốt cuộc đã đắc tội gì với ngươi ôn thần này ? Ngươi đối với ta cứ như tình địch chứ”