Lời này vừa nói ra, Nhạc Du Du trong lòng tức giận hận không thể ngăn chặn được cái miệng kia lại, miệng cũng không tự chủ mà nhếch lên, ngươi là Đào hoa tiên tử nga, thì chính mình là gì nha? Hạo nhi sẽ không cảm thấy chính mình như chó đuôi hoa?
“Nương tử, vị đại thẩm này là ai?” Lãnh Hạo Nguyệt há có thể không biết tâm lý của Nhạc Du Du? Trong lòng buồn cười, thế nhưng nét mặt vẫn một vẻ tinh thuần, cố ý không thèm nhìn Minh Nhu nói, “Vì sao buổi tối lại đến gian phòng của chúng ta? Một điểm lễ phép cũng không có nha…”
“Đúng vậy.” Nhạc Du Du vừa nghe thấy thế việc đầu tiên là sửng sốt, lập tức nở nụ cười, “Bởi vì nàng không có cha giáo huấn nàng lễ nghi thôi…” Rõ ràng nói nàng là có nương sinh nhưng không có cha dạy bảo, trong lòng đang tức giận nháy mắt liền biến mất vô ảnh vô tung.
Minh Nhu sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, mặc dù là buổi tối, thế nhưng ánh trăng kia rất sáng, vừa lúc Minh Nhu đứng gần cửa sổ, vì thế, Lãnh Hạo Nguyệt sẽ không thể không thấy rõ dung mạo của nàng, thế nhưng hắn lại gọi mình là đại thẩm? Nữ nhân kia còn dám chửi mình? Không khỏi nắm chặt nắm tay.
“Đại thẩm, ngươi đi nhanh đi.” Lãnh Hạo Nguyệt từ trong lòng Nhạc Du Du ngẩng đầu lên nhìn Minh Nhu, “Nếu không, một hồi Dật ca ca sẽ tới đánh vào cái mông của ngươi…”
Minh Nhu chân mày nhăn càng cao, sau đó trong nháy mắt ra tay, điểm huyệt ngủ của Lãnh Hạo Nguyệt.
Lãnh Hạo Nguyệt sớm đã có phòng bị, huyệt vị hơi dời đi một chút, vì thế, Minh Nhu điểm huyệt đối với hắn một chút tác dụng cũng không có, có điều là vì không muốn bại lộ thân phận của mình, cũng vì muốn nhìn Minh Nhu kế tiếp biểu diễn cái gì, hắn vẫn là rất phối hợp nhắm hai mắt lại.
“Tướng công? Ngươi làm sao vậy tướng công?” Nhạc Du Du lại càng hoảng sợ, vội vàng lắc lư Lãnh Hạo Nguyệt vài cái, lại phát hiện hắn một điểm phản ứng cũng không có, không khỏi nổi giận, nhảy dựng lên, “Ngươi đã làm gì với Hạo nhi?”
“Bản thân ngươi còn khó bảo vệ, mà còn quản nhiều như vậy làm cái gì?” Minh Nhu căn bản là xem Nhạc Du Du chẳng đáng một xu.
Nha, cô nãi nãi không phát uy, ngươi thật đúng là coi ta mềm như chân tôm? Nhạc Du Du cũng không trông mong chính mình có võ công hay không, thuận tay cầm đến cái gì đó hướng phía Minh Nhu ném tới.
Trong lúc nhất thời liền nghe thấy tiếng binh binh bàng bàng, gối đầu bay loạn xạ, thậm chí ngay cả đặt giầy đặt ở đầu giường gần lò sưởi đều ném tới, thừa dịp Minh Nhu nhất thời không chú ý, Nhạc Du Du thoáng cái nhảy đến trên mặt đất, nàng không thể ngồi chờ chết, cái đấy không phải tính cách của nàng.
“Muốn chết.” Minh Nhu nghiêng đầu tránh khỏi một cái giầy thêu của Nhạc Du Du, sau đó bảo kiếm nhoáng lên, đuổi theo Nhạc Du Du đâm qua.
Nhạc Du Du chỉ cảm thấy một trận gió lạnh gào thét mà đến, biết lần này muốn tránh cũng không được, đành phải chấp nhận nhắm mắt lại, thế nhưng, chỉ nghe thấy đương một tiếng, kiếm của Minh Nhu tựa hồ bị cái gì đó cản một chút.
Nhạc Du Du mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Hoa Hồ Điệp lười nhác ngồi ở trên khung cửa sổ, trong tay thưởng thức với mấy đồng tiền, một thân hồng y kia ở dưới ánh trăng có vẻ dị thường ánh sáng như ngọc.
Trong lòng Nhạc Du Du đang hoảng hốt liền dịu xuống, nàng cho tới bây giờ cũng không cảm thấy nguyên lai Hoa Hồ Điệp này cũng đáng yêu như thế!
Chương 78
Minh Nhu hiển nhiên không nghĩ tới sẽ có người qua đây, vì thế, sửng sốt một hồi.
Chính là lúc này trục bánh xe thay dổi, Nhạc Du Du đã ly khai khỏi phạm vi công kích của Minh Nhu, thuận tay cầm lấy băng ghế từ trên mặt đất, sau đó lại bảo hộ ở tại trước mặt Lãnh Hạo Nguyệt.
Hoa Hồ Điệp nhìn biểu hiện của Nhạc Du Du, có điểm dở khóc dở cười, trong lòng nói, lão đại a, ngươi thật không có trượng nghĩa, chính mình nằm kháng thượng, lại để cho một nữ tử trói gà không chặt che chở, chuyện này… Không khỏi nhìn Lãnh Hạo Nguyệt lắc đầu, hắn rất là chờ mong nhìn thấy cảnh tượng lúc Nhạc Du Du biết chân tướng… Nếu như đường đường Nguyệt các tôn chủ bị lão bà mình mang theo băng ghế ở phía sau truy đánh… Nghĩ nghĩ, không khỏi liền vui vẻ hẳn lên.
“Ngươi là người nào?” Minh Nhu lúc này đã bình tĩnh lại, bảo kiếm trong tay chỉ về phía Hoa Hồ Điệp, “Không nên xen vào việc của người khác.”
“Ta là hái hoa tặc.” Hoa Hồ Điệp vừa nghe vội vàng thu lại vẻ mặt cười gian, liếc liếc mắt nhìn Nhạc Du Du một cái, hoàn hảo ánh sáng không tốt lắm, nàng không chú ý đến vẻ mặt của mình, bằng không, băng ghế kia nói không chừng liền hướng về phía mình ném tới, nghĩ, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
“Ta khuyên ngươi chớ xen vào việc của người khác.” Ánh mắt Minh Nhu lạnh lẽo, vừa rồi đối phương dùng đồng tiền đánh vạt kiếm của mình ra, có thể thấy được nội lực phi phàm của đối phương, có thể không cần ra tay vẫn là không nên ra tay là tốt nhất.
“Nếu như là không có việc gì, bản công tử sẽ bỏ qua, thế nhưng, ngươi muốn giết người nợ tiền ta, vì thế, thì không thể bỏ qua được…” Hoa Hồ Điệp hắng giọng một cái, nói xong làm như có thật.
Nhạc Du Du ngẩn người, chính mình nợ tiền hắn lúc nào?
“Hừ.” Minh Nhu cười nhạt, “Đạo tặc ‘Phong lưu ‘ Hoa Hồ Điệp lúc nào lại thiếu trả tiền? Xem ra ngươi là nhất định là phải quản lý chuyện này?”
“Sai.” Hoa Hồ Điệp bỗng nhiên tự nhận mình là rất tuấn tú quăng một chút tóc trên trán, “Là ‘Phong lưu đại hiệp’.”
“Nhổ vào.” Nhạc Du Du nhịn không được trở mình liếc mắt một cái: “Có gì khác nhau a? Không phải đều là hái hoa ? Đừng tưởng rằng sửa xưng hô là có thể xóa sạch bản chất ác liệt kia của ngươi, con la vĩnh viễn cũng không trở thành được thiên lý mã…
“Khác nhau lớn.” Hoa Hồ Điệp vừa nghe đã không vui, “Trộm kia cùng đại hiệp có thể so sánh sao? Cái kia căn bản cũng không phải cùng một cấp bậc không đúng sao? Bản thân ác liệt thế nào? Ta đây ngoại hình ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, khí chất cao quý ưu nhã này… Động tác liền ác liệt?” Nói xong liếc người đang nằm nào đó một cái, tâm nói, “Ta chính là ác liệt, có lẽ cũng ác liệt giống như tướng công của ngươi đi?” Đương nhiên lời này hắn là không dám nói ra, đành phải bĩu môi, “Con la kia chẳng phải do ngựa sinh ?”