Thế nhưng, Trình Dật uống chén thuốc có lẫn vào máu của liệt hỏa băng tằm, chỉ một buổi tối, là có thể xuống giường, tuy rằng nội lực còn chưa khôi phục, thế nhưng cũng đã là bộ dạng người bình thường.
Chương 160. Không là thật muốn đuổi ngươi đi
Nhạc Du Du nhìn biến hóa của Trình Dật, trong lòng là kích động vạn phần a, ai nói nàng không thể cứu vớt thế giới? Ít nhất máu của nàng là có thể cứu vớt thương sinh linh a… Bất quá, nàng lại một lần nữa nhắc nhở mình bình tĩnh, cũng hạ quyết tâm sau này phải bảo vệ tốt để không bị thương a, máu của mình là thứ rất thần kỳ….
Cũng không biết, nếu như nàng hiến máu mà nói, thì nhân viên công tác có thể cho nàng hơn một bình sữa tươi hay không đâu?
Trình Dật lại trải qua cho tới tận trưa hôm sau, rốt cuộc cũng khôi phục năm sáu phần công lực đi, thế nhưng, lấy võ công của Trình Dật năm sáu phần công lực ở trên giang hồ hẳn là cũng có thể thành nhị cao thủ, vì thế, mọi người cũng quyết định trở về quân doanh, Liệt Nhật quốc kia hẳn là sẽ mau chóng biết tin tức trùng độc bị tiêu hủy, nơi đây không thích hợp ở lâu.
Chỉ là, Lãnh Hạo Nguyệt bọn họ không biết ngay khi bọn họ vừa rời đi khỏi sơn cốc không lâu sau, Sở Thiên Thiên kia liền phái người tới sơn cốc, lại phát hiện ra Phong Tuyệt bị giết, độc trùng bị hủy, sợ hãi vội vàng trở lại báo tin, chỉ tiếc, không đợi đi được xa đã bị người ngăn cản lối đi.
“Người nào?” Mấy người thị vệ kia sửng sốt.
“Muốn mạng của các ngươi.” Nam Cung Lan Lan một bên lắc roi của mình, một bên cười, “Là chính các ngươi tự ra tay? Hay là cô nãi nãi ta tống các ngươi một đoạn đường đây?” Trong lúc vô ý gặp Hạo ca ca bọn họ tiêu hủy độc trùng, nàng cũng thuận tiện giúp một tay đi.
Mấy người kia hai mặt nhìn nhau, sau đó bỗng nhiên cùng cầm binh khí sáng lên hướng về phía Nam Cung Lan Lan vọt tới.
Nam Cung Lan Lan vội vàng vung roi lên, sau đó cùng mấy người thị vệ đánh tới. Hoa Hồ Điệp thì ỷ ở trên một cây đại thụ bên cạnh, trong miệng ngậm một cây cỏ nhỏ, biếng nhác nhìn vài người tranh đấu.
Nam Cung Lan Lan võ công không kém, đối phó với mấy người thị vệ này là dư sức vì thế, chỉ chốc lát đã đem vài người đánh ngã xuống đất.
“Hừ.” Nam Cung Lan Lan đắc ý hướng về phía vài người mặt nhăn mũi nhỏ, muốn trở về báo tin? Không có cửa đâu, sau đó vỗ vỗ tay xoay người rời đi.
Thế nhưng, mấy người ngã xuống đất kia tựa hồ còn chưa có người chết ngay, lúc Nam Cung Lan Lan xoay người, bỗng nhiên mở mắt, nhưng phi đao trong tay kia còn chưa kịp bắn ra đâu, một cục đá liền bay tới, vừa lúc đánh vào trên huyệt thái dương của hắn, óc vỡ toang, lần này triệt để chết không nhắm mắt nằm úp sấp xuống.
Nam Cung Lan Lan một chút cũng không phát hiện ra biến hóa phía sau, vài bước đi tới trước mặt Hoa Hồ Điệp: “Ngươi còn muốn cùng bản quận chúa đi tới khi nào?”
“Theo tới khi nàng đáp ứng gả cho ta mới thôi.” Hoa Hồ Điệp hì hì cười.
“Nằm mơ.” Nam Cung Lan Lan liếc hắn một cái, sau đó xoay người rời đi, “Ta sẽ không gả cho một hái hoa tặc đâu.”
“Nàng suy nghĩ một chút nữa đi, nàng xem vì nàng mà ta cũng đã rửa tay gác kiếm a.” Hoa Hồ Điệp lập tức kêu lớn lên, “Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng a.”
Nam Cung Lan Lan không thèm nhìn, như trước ngước đầu nhỏ tiếp tục đi về phía trước.
“Nàng xem, nam nhân giống ta ưu tú như vậy không nhiều lắm, lớn lên lại siêu suất, lại ôn nhu săn sóc, nàng cũng không thể quyết định qua loa a, qua thôn này đã có thể không có khách sạn …” Hoa Hồ Điệp không ngừng cố gắng.
Nam Cung Lan Lan như trước không phản ứng.
“Ngươi thực sự chán ghét ta như thế?” Hoa Hồ Điệp bỗng nhiên thanh âm lớn lên, “Quên đi, vậy ta có thể đi a.” Nói xong đứng lại, thanh âm lại đề cao thêm mấy đề xi mét, “Ta đi thật a…”
“Đi mau.” Nam Cung Lan Lan cũng không quay đầu lại khoát khoát tay.
“Nàng quá đả thương tâm người.” Thanh âm Hoa Hồ Điệp trong nháy mắt bi thương lên, “Quên đi, dưa xanh hái không ngọt, nàng, bảo trọng đi…” Nói xong, thả người một cái không thấy bóng dáng.
Nam Cung Lan Lan lơ đễnh, tiếp tục đi về phía trước, thế nhưng đợi nửa ngày thực sự không có động tĩnh, vội vàng xoay người nhìn lại, nhưng không còn thân ảnh người nam nhân kia a?
“Hoa Hồ Điệp?” Nam Cung Lan Lan trong lòng không biết vì sao bỗng nhiên trầm xuống, “Ngươi đang ở đâu? Ta lệnh cho ngươi lập tức đi ra cho ta…”
Thế nhưng, trả lời nàng chỉ có tiếng gió thi thoảng thổi qua.
“Bản quận chúa nói cho ngươi biết, bản quận chúa không lạ gì ngươi, muốn đi liền đi xa một chút, sau này đừng để cho ta nhìn thấy ngươi…” Nam Cung Lan Lan tức giận viền mắt ửng đỏ, dùng sức dùng roi quật cỏ dại ven đường, “Thối hồ điệp, lạn hồ điệp…”
Hoa Hồ Điệp kỳ thực cũng không có đi xa, mà chỉ ẩn thân ở tại trên cây bên cạnh.
Nam Cung Lan Lan bỗng nhiên liền chạy đi nhanh chóng, thẳng đến khi mình mệt mỏi, lúc này mới ở một bên dòng suối nhỏ ngồi xuống, càng nghĩ càng ủy khuất, cuối cùng nhịn không được khóc rống lên: “Đều là bại hoại, đều khi dễ ta…” Mấy ngày nay nàng đã thành thói quen có người bên cạnh lao nhao, đùa nàng hài lòng, bồi nàng đùa giỡn, bây giờ, bỗng nhiên không ai , nàng thực sự không quen, “Hoa Hồ Điệp, ta không phải thật lòng muốn đuổi ngươi đi … Ô ô…”
“Tiểu mỹ nhân, ai khi dễ ngươi?” Đúng lúc này, đi tới ba người, vừa nhìn cũng biết không phải người tốt lành gì, nhìn thấy Nam Cung Lan Lan một nữ tử độc thân ngồi ở bên dòng suối nhỏ khóc lớn không khỏi nở nụ cười đùa.
Nam Cung Lan Lan nghe thấy vậy ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy là ba người diện mạo khôi ngô vạm vỡ, không khỏi trong lòng cả kinh, nơi này là giao giới giữa hai nước, cường đạo giặc cỏ không ít, không phải là nàng cũng gặp được sơn tặc chớ?