“Vậy thì không thể tốc chiến tốc thắng sao?” Nhạc Du Du lo lắng thời gian kéo được lâu, vạn nhất trời ấm, Liệt Nhật quốc lại phái binh qua đây, không phải là bất lợi a?
“Trừ phi đối phương đầu hàng, bằng không, làm sao có thể thoáng cái liền tiêu diệt hết mười mấy vạn đại quân của đối phương đâu?” Nam Cung Duệ nở nụ cười, “Trừ phi bọn họ có thể trúng mai phục của chúng ta… Bất quá ở bình nguyên tác chiến, loại này tỷ lệ rất nhỏ.”
Nhạc Du Du đi qua lại ở trong lều đại trướng vòng vo hai vòng: “Vậy nếu là chúng ta dùng xạ kích khoảng cách được không?”
“Vậy cũng chỉ có thể dùng cung tên.” Lãnh Hạo Nguyệt ngưng mi nhìn Nhạc Du Du, “Chỉ là, mủi tên này số lượng có hạn, tầm bắn cũng có hạn, hơn nữa, như nếu như đối phương dùng tấm chắn gì gì đó, thì cũng chỉ lãng phí cung tên.”
Nam Cung Duệ nghiền ngẫm nhìn Nhạc Du Du: “Ta nói vương phi a, chớ không phải là ngươi có chủ ý gì tốt chứ?”
“Đó là đương nhiên.” Nhạc Du Du hướng hắn đắc ý chợt nhíu mày, “Nếu là không có, ta sao lại hỏi lung tung này kia a? Hơn nữa tốt xấu gì ngươi cũng từng kêu ta một tiếng ‘Chủ tử’ không phải? Nếu như cái này đều không thể giúp ngươi thì không phải hư danh sao? Ta lại có vũ khí bí mật nha.”
“Ngươi nếu như thật có biện pháp tốc chiến tốc thắng nói, ta Nam Cung Duệ sau này nguyện ý kêu ngươi cả đời chủ tử.”
“Nói thế có thật không?”
“Nói thế không tính toán gì hết.” Không đợi Nam Cung Duệ nói chuyện, Lãnh Hạo Nguyệt tới đây nắm ở vai Nhạc Du Du, hướng về phía Nam Cung Duệ trợn mắt, “Chúng ta không thiếu người hầu.”
Nam Cung Duệ không nói gì nhún nhún vai.
“Nói đi.” Lãnh Hạo Nguyệt nắm Nhạc Du Du ngồi xuống, “Nếun là bí mật vũ khí của nàng thực sự dùng tốt, như vậy, có yêu cầu gì, ta đáp ứng nàng.”
“Được, một lời đã định.” Nhạc Du Du cười đắc ý.
Vài ngày sau, thời điểm hai quân đối chọi lần thứ hai, Nhạc Du Du đem hơn một ngàn lừu đạn mà nàng trước đó chế tác không sai biệt lắm chở tới.
“Cái này là vũ khí bí mật của nàng?” Lãnh Hạo Nguyệt cùng Nam Cung Duệ kỳ quái nhìn những viên dùng để ném gì đó, kỳ quái nhìn Nhạc Du Du.
“Đúng vậy.” Nhạc Du Du liếc bọn họ liếc mắt một cái, “Chớ xem thường chúng nó a, rất lợi hại.” Nàng đã thí nghiệm rất nhiều lần, tuy rằng không dám cam đoan có uy lực bằng lựu đạn hiện đại, thế nhưng đạt được năm mươi phần trăm là không thành vấn đề.
Đúng lúc này, đối phương đã bắt đầu khiêu chiến.
“Lão Phạm, chuẩn bị xong chưa?” Nhạc Du Du nhìn Phạm Thiên Cương bọn họ, nhìn thấy bọn họ gật đầu lúc, lúc này mới vung tay lên.
Trong nháy mắt, mười sáu người chia làm hai nhóm, sau đó thay phiên vọt tới, theo hộp quẹt sáng lên, sau đó từng viên lựu đạn liền mang theo thanh âm tư lạp tư lạp thiêu đốt, hướng phía quân đội đối phương liền bay đi.
Lãnh Hạo Nguyệt cùng Nam Cung Duệ ngồi trên lưng ngựa, tò mò nhìn Nhạc Du Du chỉ huy mười sáu người vệ đội của nàng, thay phiên nhau ném cái nàng xưng là lựu đạn gì đó.
Chỉ nghe thấy đối phương trong quân trong nháy mắt liền vang lên tiếng nổ mạnh, sau đó rất nhanh liền đại loạn cả lên.
Bạch Triển Bằng tuy rằng kinh nghiệm tác chiến phong phú, thế nhưng cũng chưa từng thấy qua vũ khí lợi hại như vậy, ngay cả tấm chắn đều không có tác dụng, trong nháy mắt quân tâm đại loạn, đành phải hạ lệnh lui lại.
Nam Cung Duệ có điểm không dám tin tưởng nhìn đoàn quân địch đã loạn thành, bất khả tư nghị nhức đầu, thế nhưng không cần người nào liền đánh bại quân địch, nữ nhân này, không đơn giản a.
Lãnh Hạo Nguyệt khóe miệng hơi câu dẫn, sau đó trường kiếm một ngón tay, hạ lệnh “Giết”, đi đầu liền xông ra ngoài.
Chương 146
Lựu đạn của Nhạc Du Du đã phá vỡ thế trận của hai quân trong lúc trầm mặc giằng co lâu như vậy, làm cho quân đội của triều đình bị thương nặng, dẫn đến liên tục bại lui.
Quân đội của Tấn vương đúng lúc này cũng sùng bái vương phi lên, cho dù lúc trước thái độ đối với nàng có mang căm thù, hoặc là bất mãn thì cũng cũng bắt đầu chậm rãi biến đổi, biến hóa này làm cho Nhạc Du Du cảm thấy rất vui vẻ.
Quân đội một đường hướng bắc, thế thắng như chẻ tre, thẳng tiến thành Phi Nhứ.
Nơi nào đó trong sơn cốc ở Liệt Nhật quốc.
Tuy rằng Băng Diễm quốc lúc này là gió lạnh lạnh rung trời tuyết đất băng, thế nhưng, Liệt Nhật quốc lúc này lại là mặt trời cao chiếu, nhiệt độ trong không khí còn cực cao.
Nhóm bốn người xuyên qua rừng rậm trong núi, sau đó dọc theo một lối nhỏ cấp tốc chuyển về.
“Nóng chết ta.” Một người trong số đó vừa mới gần đến đáy cốc, liền không thể chờ đợi được lột xuống cái chùm đầu cùng bao tay, “Làm sao tìm được địa phương quỷ quái này như thế…”
Người còn lại cũng cũng bắt đầu kéo khăn trùm đầu kỹ càng trên đầu cùng bao tay, lộ ra mặt. Dẫn đầu không ai khác, chính là Sở Thiên Thiên.
“Ầm ĩ cái gì?” đôi mắt đẹp của Sở Thiên Thiên trừng lên, “Chẳng lẽ phải đem độc trùng nuôi trong nhà của ngươi? Ai còn oán giận, bản công chúa sẽ đem người đó lưu lại làm thuốc dẫn.”
Một câu nói, làm cho những người còn lại sợ không dám nói tiếp nữa.
Mọi người dọc theo sơn cốc đi vào trong, rốt cuộc, ở một khắc đồng hồ xuất hiện một sơn động, có hai người gác ở cửa động. Sở Thiên Thiên hướng hắn quơ quơ kim bài trong tay, sau đó không có bất kỳ ngăn trở nào liền đi vào bên trong động.
Dọc theo đường nhỏ có dạ minh châu rọi sáng đi vào trong, ở đầu cửa động có phiến cửa đá. Sở Thiên Thiên đưa kim bài trong tay bỏ vào trên hõm ở cửa đá, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, cửa đá từ đó giữa hướng sang hai bên ra đi, chỉ là, bên trong vẫn còn có một đạo cửa đá khác. Nhẹ nhàng khấu trừ ba tiếng, dừng một chút, lại khấu trừ hai tiếng, chỉ chốc lát, bên trong đã có người hỏi.
“Người nào?”
“Qua đường .” Sở Thiên Thiên trả lời rất thẳng thắn.