Nhạc Du Du nhìn bộ dạng lạnh như băng kia, không khỏi xoa xoa cánh tay, hướng về bóng dáng Long Ngâm le lưỡi: “Tưởng ngon lắm hả? Lần sau gặp ngươi nhất định phải mang theo chậu than…”
Đằng xa, ở một góc sáng sủa, người nào đó ý vị thâm trường nhìn thấy tất cả, không khỏi lộ ra nụ cười thâm thúy, sau đó cất bước rời đi… đến khi nhìn thấy Nhạc Du Du, nét mặt si ngốc, miệng mím lại tỏ vẻ không vui.
“Tiểu Lục, có chuyện gì vậy?” Nhạc Du Du nhìn thấy Lãnh Hạo Nguyệt đi tới, vội vàng chạy đến gần vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, “Là ai khi dễ ngươi? Nói cho tỷ tỷ biết, tỷ tỷ giúp ngươi xả hết giận.”
“Vừa rồi ngủ trưa Hạo nhi nằm mơ, mơ thấy Tiểu Du Du bỏ đi, không cần Hạo nhi nữa…” Lãnh Hạo Nguyệt nói xong, đôi mắt to tròn ướt át, chốc lát sau, những giọt nước mắt trong veo đọng nơi khóe mắt, tựa hồ sắp rớt xuống.
Nhạc Du Du không đỡ nổi nhất chính là vẻ mặt này của Lãnh Hạo Nguyệt, mỗi lần nhìn thấy hắn như thế, nàng đều cảm thấy áy náy, vì thế vội vàng ôm hắn vào lòng: “Tiểu tử ngốc, chẳng phải chỉ là nằm mơ thôi sao? Nằm mơ đều ngược lại với hiện thực nha, tỷ tỷ đáp ứng với ngươi, sẽ không rời khỏi ngươi…” Thế nhưng, vạn nhất ngày nào đó nàng thật sự tìm được đường trở về, vậy thì chỉ đành thất hứa với hắn, nghĩ tới đó, lại không khỏi thở dài.
Lãnh Hạo Nguyệt thích ý úp mặt vào ngực của Nhạc Du Du, thế nhưng thấy nàng thở dài, ánh mắt của hắn không khỏi híp lại, mày cũng hơi chau
Chương 16
Vương gia thành thân, chiếu theo quy củ, vương phi vừa được sắc phong phải tiến cung viếng thăm Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, sau đó kính trà.
Nhạc Du Du tuy rằng tò mò hoàng cung có dạng gì, nhưng cũng biết, vô luận là triều đại nào, vẻ bề ngoài hoàng cung đều luôn bình tĩnh, thế nhưng sóng ngầm mãnh liệt, nàng không thích phiền toái, nên chưa từng nghĩ rằng sẽ tham gia vào trong đó, thầm nghĩ cứ thành thành thật thật ở trong vương phủ làm con sâu gạo, hưởng thủ ngày tháng ăn chờ chết là thỏa mãn rồi, thế nhưng, tướng công của nàng tuy là một tên ngốc, nhưng dù sao cũng là vương gia, cho nên dù nàng không muốn tiến cung, tìm cách kéo dài, nhưng vẫn không thể trốn thoát cảnh ngồi trên xe ngựa vào cung.
“Tiểu Du Du, sao ngươi lại không vui?” Lãnh Hạo Nguyệt nhìn Nhạc Du Du buồn bã, khuôn mặt nhỏ nhắn méo mó như bánh quai chèo, “Có phải do Hạo nhi khiến ngươi tức giận đúng không?” Nói xong, mím môi lại, “Đừng bỏ mặc Hạo nhi được không? Hạo nhi cái gì cũng nghe Tiểu Du Du nói hết…”
“Tiểu tử ngốc.” Nhạc Du Du lúc này mới ý thức được, nàng chỉ lo lắng chi nàng, mà lại quên đi Lãnh Hạo Nguyệt chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, không khỏi xoa xoa đầu hắn: “Bởi vì tỷ tỷ không thích vào cung mà thôi, Tiểu Lục ngoan nhất, sao tỷ tỷ lại bỏ mặc được chứ? Tỷ tỷ thương ngươi còn không kịp? Sao lại không để ý tới ngươi đây?”
“Nhưng mà, vì sao tỷ tỷ không thích tiến cung a? Ngươi từng đến đó chưa?” Lãnh Hạo Nguyệt ngạc nhiên mở to hai mắt, “Trong cung có rất nhiều thức ăn ngon, rất nhiều chổ để chơi, Dật ca ca nói, người trong thiên hạ đều nguyện ý vào đó, nhất là nữ nhân.”
“Ai, tuy rằng tỷ tỷ trước đây chưa từng tới hoàng cung, nhưng cũng nghe nói qua không ít a.” Nhạc Du Du không khỏi thở dài, không ăn thịt heo nhưng cũng biết thịt heo có mùi như thế nào, những nữ nhân muốn được tiến cung đều là một lũ ngu ngốc. Chổ đó vốn là một cái lồng sắt được làm bằng vàng, nào có tự do a, thế nhưng, không thể nói với Lãnh Hạo Nguyệt những lời như thế, chỉ đành vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của hắn, “Có lẽ nữ nhân khắp thiên hạ đều muốn vào đó, thế nhưng tỷ tỷ không muốn. Nói lúc này có thể ngươi còn không rõ, chờ ngươi lớn lên sẽ biết.”
Ánh mắt Lãnh Hạo Nguyệt phức tạp, lập tức mở miệng: “Hạo nhi cả vợ cũng có rồi, đã là người lớn rồi a.”
“Đúng vậy, Tiểu Lục là người lớn.” Nhạc Du Du sủng nịch nắn mũi của hắn, sau đó mỉm cười, vỗ vỗ lưng Lãnh Hạo Nguyệt, không nói chuyện tiếp.
Lãnh Hạo Nguyệt chăm chú nhìn ánh mắt Nhạc Du Du, nơi đó một mảnh bằng phẳng, không giống như đang nói dối, lòng hơi thả lỏng, muốn nói gì đó thì xe ngựa dừng lại, Ngọc thúc ngồi ở bên ngoài gọi một tiếng: “Đã tới hoàng cung rồi.” Sau đó có vài thị vệ bước tới kiểm tra, sau khi nhìn thấy Lãnh Hạo Nguyệt, đồng loạt quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Tấn Vương điện hạ, tham kiến Tấn Vương Phi.”
Nhạc Du Du gãi gãi đầu, có hơi buồn cười, trước kia tới lễ mừng năm mơi, nàng phải quỳ xuống vấn an ông nội cùng bà nội để nhận tiền mừng tuổi, không nghĩ tới, lúc này lại có người quỳ xuống với mình, không biết có nên lì xì hay không đây?
Chẳng qua, không đợi nàng phản ứng, xe ngựa đã chạy qua cửa cung, tiếp tục chạy về phía trước.
“Tiểu Du Du, tới hoàng cung rồi nha.” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên vui vẻ nắm lấy tay Nhạc Du Du, “Một lát nữa ngươi cũng phải gọi phụ hoàng cũng mẫu hậu nha.”
Nhạc Du Du không khỏi vuốt huyệt thái dương, mỉm cười gật đầu: “Biết rồi.”
Xe ngựa tới hoa môn thì dừng lại, cánh cửa này chính là ranh giới giữa hoàng cung và hậu cung. Đã có thái giám đợi ở chổ này từ sớm, đợi sau khi Lãnh Hạo Nguyệt cùng Nhạc Du Du bước xuống xe, liền vội vàng thỉnh an.
Nhạc Du Du bĩu môi, hở ra là quỳ xuống, thoạt nhìn không được tự nhiên, thoải mái a.
Thị vệ, gia đinh trong vương phủ không thể tùy tiện ra vào hậu cung, trừ phi được Hoàng Thượng đặc biệt phê chuẩn, vì thế, Nhạc Du Du có chút lo lắng nắm lấy Lãnh Hạo Nguyệt, mang theo tiểu nha đầu Tiểu Hỉ đi theo tổng quản thái giám bước vào hoa môn
Chương 17
Nhạc Du Du cuối cùng cũng biết, hoàng cung chẳng phải lớn một cách tầm thường, nếu không ai dẫn đường, phỏng chừng, nàng phải đi mất nửa năm mới hết.