-Mình cũng không đủ sức để giúp đỡ hết những người nghèo khó ở đây được.- Thiên Anh lắc đầu.
-Anh biết, phòng khám của chú mở ra cũng là giúp đỡ dân rất nhiều rồi.- Trung vỗ vai anh.
-Nếu không được nhận vào trung tâm thìem cũng khó mà duy trì được phòng khám như hiện nay. Anh yên tâm, em sẽcố gắng giúp ba chị em cô gái ấy, trong khả năng mà em có được.
-Cảm ơn chú…- Trung cười rồi nhìn quakính chiếu hậu, nói với Hạ Chi- Hạ Chi, em đừng buồn, cũng chưa chắc làThanh Lâm đã xảy ra chuyện gì đâu.
-Nhưng…- Hạ Chi nói được một tiếng lại nấc lên, co người vào lòng Nguyên khóc tiếp.
-Có thể trong lúc hoảng loạn, lại khôngbiết anh trai sống chết ra sao em mới nói như thế, anh học tâm lý nhiềunăm nên rất hiểu điều này. Em đừng lo lắng. Phải cố gắng giữ gìn sứckhỏe để lấy lại trí nhớ mới là quan trọng nhất.
-Cậu nhớ chưa Nguyên.- Thiên Anh tủm tỉm cười.
-Hả, liên quan gì tới tớ?
-Thì giao Hạ Chi cho cậu chăm sóc thì cậu phải đảm bảo cho cô ấy chứ sao nữa.
-Này, chứ không phải sinh hoạt phí của cô ấy cậu vẫn phải lo sao?- Nguyên chống chế.
-Không cần đâu ạ! Em có tiền trong tàikhoản anh Thanh Lâm lập cho mà, còn tiền bảo hiểm nữa, chỉ cần mang hồsơ bệnh án đến công ty bảo hiểm để họ xem xét là được.- Hạ Chi lắc đầu,dường như cô ngại phải làm gánh nặng cho kẻ khác.
-Đừng có ngốc.- Nguyên mắng- Anh nói thế thôi, chứ chả lẽ anh lại không nuôi được một con heo còi như em à.
-Ha ha…- Thiên Anh bật cười- Cậu nói rồi đó nha, từ nay tớ giao cô ấy hoàn toàn lại cho cậu. Cô ấy có sứt mẻ tígì đợi Thanh Lâm về thì cậu cứ đợi mà ăn đòn.
-Tớ mà sợ à…- Nguyên bĩu môi rồi quaysang nhìn Chi, lúc này đã khá hơn một chút sau câu đùa của đám ThiênAnh. Trên gò má còn ẩm ướt của cô đã phủ lên một chút sắc hồng ngượngngùng làm cho gương mặt của cô trở nên vô cùng mê người. Nguyên nhìnChi, ngơ ngẩn trong giây lát, rồi không tự chủ được siết nhẹ lấy bàn tay cô.
Như lời hẹn, Hương ra Cát Bà sau đó haingày khiến Thiên Anh vui hơn hẳn. Anh không nghĩ người từng hứa sẽ không bao giờ ra đến nơi này như Hương lại có thể bỏ đi lòng tự tôn cao ngạocủa mình. Hương chủ động làm lành với anh, giờ lại chủ động ra đảo chơi. Dù chỉ là đi du lịch, nhưng Thiên Anh cũng tin đó là một dấu hiệu tốt,rồi cô cũng sẽ thích nơi đây.
Để Hương biết được công việc của mình,anh sắp xếp xin lãnh đạo khu nghiên cứu sinh quyển cho Hương cũng nhưNguyên và Hạ Chi lên đây tham quan. Hạ Chi thì không phải lên đây lầnđầu nên cô leo lên rất thoải mái, không như Nguyên đi một chốc đã thởphì phò. Hương còn khổ sở hơn, mặc dù đã nghe lời Thiên Anh đi sắm mộtđôi giầy lười để đi cho đỡ đau chân nhưng chỉ đi được chừng năm trăm mét là cô đã thấy đau hết hai cổ chân và đầu gối. Chuyến đi phải nghỉ tớimấy chặng mới tới nơi.
Nhóm vừa đi tới đầu dốc đã thấy ĐạiTướng Quân xồ ra mừng rối rít. Vừa thấy nó quẩn vào chân Hạ Chi, Nguyênngẩng đầu nhìn Thiên Anh hỏi nửa đùa nửa thật.
-Tớ quên không hỏi, tớ phải gọi con Đại Tướng Quân này là chú mày hay chị chàng đây?
-À, nó là một nam tử hán lưng đội trờichân đạp đất chính hiệu đấy.- Thiên Anh cười- Cho nó xuống dưới phố xem, các cô, các chị chó có mà chạy theo cả hàng dài.
-Vậy mà lần trước tớ thấy nó cứ quấn quít lấy cậu không rời tớ lại còn tưởng nó… hèm… là một cô nàng cơ đấy.
-Cái thằng này, muốn chết à?- Thiên Anh trừng mắt với Nguyên.
Hương và Hạ Chi cười gập cả bụng lại vìcâu nói đùa của Nguyên. Hương ban đầu cũng tỏ ra hơi sợ trước vẻ dữ dằncủa Đại Tướng Quân nhưng sau đó cô cũng dám lại gần vuốt ve bộ lông đỏrực của nó.
Hạ Chi dẫn đầu đưa mọi người vào khu nhà lai giống hoa lan. Hương hoa lan thơm dìu dịu lan tỏa trong không gian, quyện cả vào tóc của mọi người.
-Đây là vườn ươm hoa lan, nơi cất giữnhiều giống lan hiện có ở Việt Nam, có cả những loài lan đã tuyệt chủngtrong tự nhiên cũng được bảo tồn tại đây.- Thiên Anh vui vẻ giới thiệutừng loại hoa lan cho Hương.
Những bông hoa lan đẹp và đa dạng đếnnỗi Hương cứ trợn tròn mắt lên mà nhìn, không nói được lời nào. Cô cócảm giác như mình đang đi vào trong một khu thần tiên vậy.
-Này, anh không được ngắt hoa chứ?- HạChi kêu lên khi thấy Nguyên đưa tay ngắt một bông hoa trên chùm lanhoàng thảo.- Mỗi gốc lan ở đây đều rất khó chăm sóc và lai tạo đấy.
-Em coi trọng mấy gốc lan này hơn cả anh à?- Nguyên giả vờ giận dỗi kêu lên- Anh chỉ muốn hái nó tặng cho em thôi mà.
-Dở hơi…- Hạ Chi lườm anh và dọa- Đếnhoa bình thường anh còn chả tặng người ta bao giờ, vào đây dám ngắt hoabừa bãi là bị phạt đấy.
-Thì những hoa bình thường đâu có đẹp như thế này, anh làm sao dám tặng cho em.- Nguyên cười cười.
-Anh là em nổi hết da gà rồi.- Hạ Chibĩu môi- Mang mấy câu đó đi tán mấy con nhỏ chân dài tới nách thì hơnđấy. Anh có biết hoa anh định ngắt là hoa gì không?
-Hoa lan…- Nguyên nhún vai.
-Hoa lan, lan cũng có năm, bẩy loại lanđấy nhé! Anh tưởng nó dễ trồng như hoa dại ngoài đường chắc. Đây là lanhài đấy. Anh có biết gốc kia là gốc duy nhất trong cả khu nghiên cứu này không? Đây là loài lan quý ở Việt Nam, đã gần như biến mất trong tựnhiên rồi, phải nhân giống bằng cách gieo hạt trong ống nghiệm thì hạtmới có thể nảy mầm được đấy.
-Phức tạp vậy sao? Chà, vợ anh sau nàycó thể vào Viện ứng dụng Công nghệ làm việc được rồi ấy nhỉ? Nói cứ nhưchuyên gia ấy.- Nguyên ôm lấy eo Hạ Chi thì thầm.
-Lại muốn ăn đòn.
-Dạ, không dám.- Nguyên đáp nhưng tay vẫn không chịu buông.
Lúc này Hương và Thiên Anh đã đi về đầu kia của vườn lan nên chỗ này chỉ có hai người.
Đang định nói điều gì nữa thì Nguyênchợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mấy bức tranh treo trên cửa kính. Làcác bức vẽ cấu tạo hoa, hạt giống, các loài lan, đủ các loại, treo laliệt. Hạ Chi chỉ vào một bức, nói: