Người anh quan tâm, chỉ có hai người, một người chính là Nam Cung Thiếu Khiêm!
Cô lại rất thông minh, nắm được điểm này!
“Thiếu Khiêm rất để ý quan hệ giữa hai chúng ta, cho nên tôi đã cố gắng giả vờ ra vẻ hài hòa rồi. Tôi đồng ý hợp tác, nhưng điều kiện là, tôi muốn làm việc!”
“Cô dự vào cái gì cho rằng, tôi sẽ đồng ý sao? Cô đừng quên, vận mạng của cha cô đang nằm trong tay tôi! Chỉ cần tôi động tay, ông ta có thể bị chặn mất con đường làm quan, thật chí… có thể khiến ông ta thành tội phạm tử hình! Theo tôi biết được, mấy năm gần đây, ông ta đã nhận hối lộ đủ để tử hình hơn 10 lần đấy!”
Hai tay Uất Noãn Tâm nắm chặt có chút nới lỏng, trong lúc này, nếu như cô lùi bước, thì cô liền thua một cách thê thảm.
“Tôi thật sự có rất nhiều thứ bị anh nắm được, không có sức phản kháng anh. Nhưng tôi chỉ cần có Thiếu Khiêm, thì đã đủ rồi. Yêu cầu của tôi, chẳng qua chỉ là sự an toàn của cha, nhưng điều anh muốn… đó là tâm trạng vui vẻ của Thiếu Khiêm.”
“Cô là người phụ nữ đầu tiên có gan thương lượng với tôi!”
“Cho nên, đáp án của tôi là…” Mặc dù biết anh rất quan tâm Thiếu Khiêm, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi không yên, sợ anh giở thủ đoạn.
“Tôi có chọn lựa nào khác sao?” Nam Cung Nghiêu đan hai bàn tay lại chống lên bàn, đốt ngón tay chống chiếc cằm. Trong đôi mắt mưu mô có những đợt sáng lung linh, khóe miệng nhếch lên khó lường. Trừng mắt nhìn cô rất lâu, sau một hồi, mới mở miệng. “Cô nói đúng rồi, tôi chỉ muốn em trai mình vui vẻ thôi!
Chương 71: quyễn 2 : Ngũ Liên đến thăm (1)
Ngày thứ hai ra đi ra ngoài một cách trót lọt, Uất Noãn Tâm mới dám khẳngđịnh, Nam Cung Nghiêu đã thỏa hiệp rồi. Một tuần tiếp theo, ban ngày cô ở vănphòng luật sư, tối lại chăm sóc cho Nam Cung Thiếu Khiêm, bận đến đầu tắc mặttối. Nhưng nghĩ đến bản thân đang phát huy tinh thần chính nghĩa, cả người lạitràn đầy năng lượng.
Thư ký gõ cửa bước vào: “Tiểu Uất, có một vị đang ở phòng khách đợi boss đó.Boss hiện tại chưa thể quay về ngay, nên em xuống dưới tiếp đón nha?”
“Ưm! Được! Em xuống ngay bây giờ nè!” Uất Noãn Tâm vội vàng sắp xếp hồ sơlại, đi đến phòng khách. Mở cửa ra, người đàn ông trước mặt, chính là kẻ mà côhận đến nghiến răng nghiến lợi – Ngũ Liên. Một đôi chân dài gác lên bàn trà,không có lời nào tả được dáng vẻ bình thản, ung dung, phóng túng của một côngtử.
Nhìn thấy người bước vào, anh ta chỉ liếc mắt một cái với dáng vẻ ngạo mạn.“Cô là ai? Tiểu tử kia đâu?”
Nhìn thấy anh bày ra bộ dạng cao ngạo, Uất Noãn Tâm muốn đánh cho anh ta mộtphát, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn. “Boss đang họp, không thể ra ngoài lúc này. Tôilà trợ lý của anh ấy, có bất cứ chuyện gì, ngài có thể nói với tôi! Tôi sẽtruyền đạt lại cho anh ấy!”
“Chỉ đưa một người trợ lý nhỏ bé đến tiếp đón, quả thật không coi Ngũ Liênnày ra cái gì mà!”
“Vậy ngài có thể đến vào lúc khác!”
Ngũ Liên lần đầu tiên bị người khác làm mất mặt, đã vậy còn là đàn bà nữachứ! Não của cô ta có chứa nước, hay là mắt bị đuôi rồi sao? Cho dù không biếtanh là ai, nhưng với khuôn mặt và dáng vẻ như vậy, ít nhất phải mê mẫn đến xoayvòng vòng chứ.
“Đứng lại!”
Uất Noãn Tâm dừng lại, đưa lưng về phía anh, trên khuôn bày lộ ra vẻ chánghét cùng cực.
“Cút về đây cho tôi!”
Anh ta lại có thể khiếm nhã vậy sao?
Uất Noãn Tâm hít một hơi, quay trở lại. Trên khuôn mặt đen thui, đè nén xuốngkhông thèm nhìn anh.
“Quay mặt qua đây!” Nhìn thấy cô không động đậy, Ngũ Liên thật sự cư xử cóchút thôi bạo. “Tôi nói cô quay người lại! Cô điếc rồi sao!” Nhặt cái gạt tànthuốc lên, ném về phía cô.
Một luồng gió thổi ngang bên tai của Uất Noãn Tâm, ngay sau đó liền nghe thấytiếng của thủy tinh và vách tường kế bên truyền đến, “ầm ầm” vỡ nát rơi xuốngđất. Nhân viên bên ngoài bị tiếng vang làm cho hoảng sợ, nhưng không dám bướcvào. Chọc giận Ngũ gia, gánh không nổi, không ai dám chọc vào vị đại gia nàyđâu!
Chương 72: quyễn 2 : Ngũ Liên đến thăm (2)
Trong lòng Uất Noãn Tâm mắng hết tám đời tổ tông của anh, không muốn gây thêmxung đột, nên mới quay người lại.
“Tôi hình như đã thấy qua cô…”
“Ngài nhận lầm người rồi! Tôi chưa từng gặp ngài!” Uất Noãn Tâm đẩy kính lên,cố ý cuối đầu thấp chút. “Tôi mang thêm trà đến!”
Nước trà nóng hổi đổ vào torng ly, cô có hàng trăm ngàn kích động ở tronglòng khi phải trực tiếp đón tiếp Ngũ Liên. Đồ thối tha! Cầm thú! Khốn khiếp!
Đổ đầy trà, mang đến trước mặt của Ngũ Liên, ánh mắt xẹt qua một tia, gỡ mắtkính của cô xuống trong chớp nhoáng, Uất Noãn Tâm định đưa ra ngăn lại, nhưngđộng tác của cô lại châm hơn anh. “Anh…”
“Thì ra là Nam Cung phu nhân…” Ngũ Liên ý tứ sâu xa nói một câu, ánh mắt màuđem xinh đẹp có bao nhiêu ý đồ xấu xa nhìn chằm chằm cô. Bởi vì bộ dạng ngạcnhiên cùng
xấu hổ của cô, làm cho khóe miệng của anh nhếch lên cười, xấu xacùng phóng đãng. “Đã lâu không gặp! Rất nhớ đó nha…”
Âm thanh trầm thấp và gợi cảm của anh, giống như đang làm động tác hôn môivới cô vậy, hàm chứa mười phần khiêu khích. Nhìn thấy cô càng tức giận, anh càngcảm thấy sảng khoái mà cười ồ lên. “Mấy ngày nay vẫn không ngủ được ngon giấc,rất nhớ đến mùi vị trên người cô…”
Anh cầm mái tóc của cô lên, hít sâu. “Mùi hương nhẹ nhàng của cô làm chongười khác vô cùng mê mẫn.”
“Xin anh hãy tự trọng một chút đi!” Uất Noãn Tâm đẩy anh ra, liền lùi về sauvài bước.
“Chỉ đùa thôi mà, phản ứng của cô đâu cần kịch liệt đến vậy chứ?” Ngũ Liênrất vừa lòng với kết quả về trò đùa dai của mình, lại khôi phục lại dáng vẻ vôtư bất cần đời của mình, hớp một ngụm trà. Nở nụ cười trêu chọc với cô: “Tậpđoàn Nam Cung sắp phá sản rồi sao? Lại để một thiếu phu nhân tự mình ra ngoàikiếm miếng ăn.”
“Không liên quan gì đến anh!” Uất Noãn Tâm hung hăn đáp lại anh. “Nếu như anhvì việc liên quan đến vụ án, thì bây giờ anh có thể đi được rồi! Bất luận anhlàm bất cứ chuyện gì, vụ án này, tôi nhất định theo đến cùng!”