- Mày… mày…
- Tao thì làm sao?
- Bọn mày,đánh nó cho tao.
Tức thì một đám nam sinh thân mình đô con lao về phía nó. Nó nhanh lẹ lách mình rồi dùng tay vặn cánh tay của một tên,lấy nó làm điểm tựa nhảy lên tung cú đá vào tên đứng bên cạnh,thuận đà đá vào chân phải của tên đang xoay người định tấn công nó. Khi nó vừa tiếp đất,một cú đấm như trời giáng lao đến,nó nhanh nhẹn dịch sang bên phải trong tích tách,tay trái tựa như rắn,trườn trên cánh tay đang giơ nắm đấm còn chưa kịp thu hồi kia,nó dùng sức khép năm ngón rồi đột ngột chặt mạnh về phía cổ của nam sinh nọ,khiến hắn lao thẳng sang vách tường bên kia.
Trong nháy mắt,bọn đàn em của “Đại ca” đều nằm bất động trên sàn gạch mát lạnh của tầng thượng.
- Mày… mày hãy nhớ mặt tao!
- Ờ.
Nó hờ hững đáp rồi xoay người nhìn thẳng vào cậu bạn đang ngồi dựa tường,trong mắt cậu dường như không có tia ngạc nhiên nào cả. “Đại ca” và bọn đàn em đã mau chóng lẩn đi từ khi nào không rõ.
Nó nheo nheo mắt nhìn người trước mặt,hóa ra là cậu bạn Nobita. Cậu bỏ kính ra nhìn có vẻ là lạ,lại có chút gì đó hiền lành như con gái,thảo nào bị bọn kia bắt nạt,nó chẹp miệng rồi tốt bụng bảo:
- Cậu đứng lên được chứ?
Cậu xua tay với nó,cười hiền:
- Không sao đâu,tớ ổn mà.
Nói rồi cậu đứng dậy,phủi đất cát trên người,lau đi vệt máu ở khóe môi rồi cười cười nói:
- Cảm ơn cậu nhé.
- Nếu cậu cảm thấy biết ơn thì đứng trước mặt tôi đừng có cười cái kiểu đó.
Bình sinh nó ghét nhất người nào thích giả vờ,mà cái người trước mặt này lại cứ giương lên cái nụ cười giả dối chết tiệt ấy,lại còn ba hoa cái gì mà “không sao,tớ ổn mà”,đau thì nói,ghét thì chửi,đây là phương châm sống của nó.
Cậu hơi khựng lại một chút rồi lại cười cười nói:
- Ừ,tớ biết rồi.
Hừ,lại cái kiểu đó,nó chán ghét không cả buồn nói nữa,quay người đi xuống hành lang,trong lòng nghĩ không muốn dây dưa với người này nữa.
Nó đi rồi,chỉ còn mình cậu trên tầng thượng,cậu ngồi xuống,dựa lưng vào tường,nhìn về phía trời xanh,khe khẽ nói:
- Chà,biết phải làm sao đây? Bé mít ướt à,có người nói ghét nụ cười của tớ,cậu thì sao?
…………….
Chương 3: Trùng hợp
Phóng moto về nhà dưới cái nắng gắt của mùa hè quả thực là một loại thống khổ. Dù gì nó cũng là con gái,chỉ là hơi thiếu nữ tính và hơi thừa nam tính một chút thôi mà,nó cũng biết nóng nữa đó. Về đến nhà nó tháo luôn giày để gọn vào một bên,tính nó cẩn thận,thích chỉn chu,nó ghét nhất vứt đồ bừa bãi. Vào nhà nó quẳng balo lên giường,lấy điều khiển điều hòa rồi vào phòng tắm.
Nhiệt độ bên ngoài: 39 độ C
Nhiệt độ trong phòng: 20 độ C
….
Nó bước ra khỏi phòng tắm với cái quần ngắn ngủn,áo thun đơn giản,những hạt nước li ti còn đọng lại trên tóc lăn từng giọt từng giọt.
Nó mở tủ lạnh lấy ra chai sữa,tu một ngụm rồi ra salong ngồi xem vô tuyến. Chương trình hôm nay cũng rất nhạt nhẽo,số nó xúi quẩy,vừa mở ti vi thì vừa lúc Tom và Jerry hết,thành ra nó mất hứng,lục lọi đĩa trong album rồi mở nhạc,vặn to hết cỡ.
“You and I go hard, at each other like we going to war
You and I go rough, we keep throwing things and slamming the doors
You and I get sore, then dysfunctional we stuck keeping score
You and I get sick, they all know that we can’t do this no more “
Lời dịch :
“Anh và em đang trở nên bế tắc,chúng ta như thể sắp xảy ra chiến tranh
Anh và em đang trở nên bạo lực, chúng ta ném mọi thứ và đập cửa liên hồi
Anh và em đang bị tổn thương nặng nề, chúng ta không thể kiểm soát bản thân, bị mắc kẹt giữa những nỗi đau
Anh và em đang cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bọn họ đều biết chúng ta không thể chịu đựng được hơn nữa”
Tiếng nhạc vang lên khắp căn phòng nhỏ của nó. Nó khẽ khàng nhắm mắt,lắc lư thân mình đến bếp. 12 giờ rồi,nó cũng phải chuẩn bị bữa trưa,nó không thích ngược đãi chính mình ăn mì tôm như những thằng con trai lười biếng khác.
Nó lôi ra từ tủ lạnh mớ cần tây,một miếng thịt bò,một miếng đậu nhỏ. Nó xác định,bữa trưa hôm nay có thịt bò xào cùng đậu rán. Chỉ một mình nên nó ăn đạm bạc vậy thôi ( Băng Tâm: Vâng,đạm bạc chết đi được ấy @@~ )
Nó vừa thái rau vừa nhẩm miệng hát theo giai điệu “One more night” đang mở,đầu khẽ đung đưa,gật gật theo nhịp,đôi khi hứng trí còn xoay người,nhảy theo.
Nó hồn nhiên chuẩn bị bữa trưa không biết rằng cửa rèm nhà mình chưa kéo,càng không biết có vị hàng xóm mới chuyển đến ,nhìn sang phòng nó qua lớp cửa kính trong suốt,lặng lẽ thu tất cả hành động của nó vào tầm mắt,rồi chậm rãi nở một nụ cười hiền lành.
……………
Ăn cơm xong nó lăn quay ra ngủ,lúc nó dậy thì cũng là lúc nó đón hoàng hôn,nó lục đục mặc vào cái quần lửng màu xám,khoác ra bên ngoài áo phông một chiếc áo ngắn tay có mũ đội đầu,đại khái nó thích áo có mũ đội,rồi lủng lẳng đeo headphone đi …chợ ( Băng Tâm: Ặc,còn tưởng chị đi chơi). Nó không kén ăn,chỉ cần là đồ tươi một chút là được,nên chiều nào nó cũng chịu khó đi chợ mua đồ chất vào tủ lạnh,một lượng đủ dùng cho hai bữa tối và trưa.
Nhà nó cách chợ không xa lắm,đi qua một dãy phố là tới.
Nó vừa đi vừa nhún nhảy theo điệu nhạc. Bỗng nhiên một thanh sắt cỡ to bay ra từ một con hẻm nhỏ,hướng nó mà tới. Nó xoay nhẹ người,tung chân đá thanh sắt khiến nó không chỉ chệch khỏi quỹ đạo mà còn méo mó đến hai,ba phần.
Nó tiếp đất nhìn vào con hẻm,đại khái là có khoảng 5,6 người gì đó đang dùng gậy uy hiếp một người,có lẽ tại sung quá lên thanh sắt tuột khỏi tay,hướng về phía nó. Nó nhíu nhíu mày nghĩ “Một đám người to con như thế này lại đi hùa nhau đánh một người,thật không biết liêm xỉ”. Rồi nó đội mũ lên,đi vào trong con hẻm,ho một tiếng rồi nói:
- Ê! Mấy đứa to đầu tụi bay ăn hiếp một người không thấy xấu hổ sao?
- Đại … Đại ca,nó đó,đứa mới chuyển vào lớp đó,cái đứa mà…
- À,hừ,thằng ôn con,sáng nay coi như mày hên,để xem hôm nay mày làm sao thoát khỏi tay tao,anh em,nó không có vũ khí,đánh nó bầm dập cho tao!
Dứt lời năm,sáu đạo ánh sáng phát ra từ thanh sắt hướng nó mà tới. Nó thầm kêu không ổn,đánh tay không nó còn chấp được chứ hung khí kiểu này mà chọi với năm thằng thì e chừng không đỡ nổi.