- Anh ấy... Anh ấy... Hic... Papa ơi! Huhu!
Nó chạy tới ôm chầm lấy ông, khóc nức nở.
- Bé Băng ngoan_ ông dỗ dành_ anh con sao rồi?
- Con... Ko biết... Huhu!
Mọi người đứng bên cạnh nhìn nó khóc mà thấy buồn quá. Chưa bao giờ thấy nó khóc
như vậy, ngay cả khi nó có đau thế nào. Nó luôn lạnh lùng vô tâm với tất cả mọi thứ xung quanh, ít khi thấy nó để ý gì tới thứ gì cả. Vậy mà giờ đây...
- Anh Quân sẽ ko sao đâu! Đừng khóc nữa!_ hắn lên tiếng_ ngồi xuống chờ đi. Mọi người cũng vậy nữa. Đừng làm ồn ở đây.
Nghe hắn, mọi người ngồi xuống. Nó cũng đã thôi khóc, ngồi xuống ghế, dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nhưng ko ngủ.
1 tiếng nữa trôi qua...
1 tiếng nữa cũng nặng nề trôi...
Ting! Tiếng cửa mở ra. Bác sĩ ra ngoài. Tất cả mọi người đều bước ra hỏi bác sĩ xem có chuyện gì ko. Trừ nó... Nó vẫn ngồi như vậy, nhưng đang nắm chặt bàn tay đang run run của mình để cố nghe lời bác sĩ nói, cố gắng ngăn mình ko chạy vào phòng cấp cứu xem anh mình như thế nào.
- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức...
Chưa kịp để bác sĩ nói hết, Ana đã tức giận chen vào:
- Cái gì? Sao lại thế? Các người làm ăn như thế hả?
- Đúng đó! Làm ăn kiểu gì mà cứu ko nổi người vậy hả? Muốn tôi đánh sập cái bệnh viện này ko?_ Ken tham gia vào, quát um lên.
- Các người..._ hắn mắt long sòng sọc như muốn giết người vậy.
- Sao mấy ông lại tắc trách như vậy hả?_ nhóc Lâm gầm gừ nói.
- Con tôi..._ papa nó ôm đầu, đau khổ nói.
Bác sĩ khó xử. Làm sao bây giờ?
- Để bác sĩ nói hết đi_ nó nói, giọng nghe cực kì bình tĩnh.
Ko phải nó bình tĩnh như lời nói của nó. Phải! Nó đang rất điên! Rất mất bình tĩnh! Nó nói câu ấy như một sự cầu xin cơ hội cuối cùng. Hi vọng cuối cùng...
Bác sĩ nhìn nó biết ơn:
- Bệnh nhân đã vượt qua cơn nguy hiểm. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng bệnh nhân chưa thể tỉnh ngay được. Vài ngày nữa bệnh nhân sẽ tỉnh.
Phù! May quá! Mọi người thở phào. Nó đã đúng! Hi vọng cuối cùng...
- Ổn rồi. Tôi về đây_ nó trở lại giọng lạnh băng cố hữu, đứng dậy, bước đi_ Lâm, đi về thôi!
- Bé Băng!_ papa nó gọi lại_ ta muốn giải thích chuyện lúc trước.
- Con chưa muốn nghe!_ nó bỏ đi_ con sẽ quay lại. - Bà chị chờ tui với!_ nhóc Lâm đuổi theo, gọi với.
- Bé Băng..._ ông ngước đầu nhìn nó đầy đau khổ, khẽ nói_ tại sao... Lúc nãy con... lại như vậy... Mà bây giờ...
Hắn im lặng nhìn nó mất hút dần trong dòng người lẫn lộn. Quay lại nhìn papa nó, Ken và Ana, hắn nói:
- Bác, chúng ta về thôi! Ở đây có y tá chăm sóc anh Quân rồi! Ken, Ana! Về thôi!
- Ừ.
Ba người họ đi về... Mỗi người một ý nghĩ... Nhưng chung một tâm trạng... Cùng hướng về nó...
End chương 13
(Bạn đang đọc truyện tại Thegioitruyen.Mobi chúc các bạn vui vẻ)
Chương 14: Hiểu lầm được hoá giải
Nó và nhóc Lâm từ bệnh viện trở về nhà sau một ngày mệt mỏi. Nhóc Lâm được pama giữ lại hỏi chuyện về anh Quân. Còn nó ko nói ko rằng trở về phòng. Ai cũng nhìn theo nó mà ko biết và cũng ko thể làm gì.
Nó nằm phịch xuống giường. Đôi mắt mệt mỏi bắt đầu trĩu xuống. Nó muốn ngủ. Nhưng hình ảnh hai nó bị ngã xuống đường cứ luôn hiện lên trong đầu nó. Máu! Rất đáng sợ! Nó ngồi dậy, hai tay bó gối, đầu gục xuống, người run run...
Một nỗi sợ hãi chưa hề biến mất...
Luôn xuất hiện trong tâm trí... Chưa hề rời khỏi...
Lại một đêm... Mất ngủ...
...
Green school.
Nó bước vào trường trước sự bàn tán chỉ trỏ và những ánh mắt \"ko tin nổi\" của những học sinh trong trường. Nó khó chịu quét ánh mắt lạnh băng của mình chiếu thẳng vào bọn họ làm mấy người đó câm bặt, ko rét mà run. Đúc tay vào túi áo, nó bước chân vào lớp mình.
11A1
- A! Nhi! Bà đến rồi hả?_ Ana vội chạy tới bên nó, lắc lắc cánh tay.
- Ừm_ vẫn giọng lạnh băng cố hữu, nó trở về chỗ ngồi.
- Ủa? Nhi bà đi học rồi hả? Sao ko gọi tui_ Key từ cửa lớp chạy vô, nhe nhởn nói.
Im lặng.
- Anh Quân sao rồi? Tỉnh chưa? Có bị di chứng gì ko?_ Key ko nhe nhởn nữa mà ngồi xuống ghế bên bàn trên mà hỏi, giọng hơi buồn_ hôm qua tớ về Mĩ nên ko tới bệnh viện được. Xin lỗi.
Im lặng là vàng (==\")
- Key, nó tâm trạng đang ko tốt. Ông đụng tới nó cẩn thận nó cho ông đi uống trà với Diêm Vương đấy!_ Ana vỗ vai Key, nói làm mĩ nam méo xệch mặt.
- Này mấy người_ nó mở miệng làm cho 4 tên đang mỗi người một việc đồng loạt quay ngoắt về hướng nó_ lát đi cùng tôi... Tới bệnh viện...
Giọng nó ko cao cũng ko thấp, nhẹ nhàng nhưng có cái gì đó run run trong cuống họng. Bốn người kia có lẽ đều hiểu, nó cần mọi người lúc này.
Nó rất cứng rắn...
Nhưng thực ra rất mềm yếu...
Nó ko biết sợ...
Nhưng thực ra nó sợ nhiều thứ...
Nó rất vô tâm...
Nhưng thực ra nó rất để ý người khác...
Nó ko cần sự quan tâm...
Nhưng thực ra nó muốn sự chia sẻ của người khác hơn ai hết...
Im lặng... Thực ra chỉ là nó ko nói thôi...
Một vỏ bọc... Hoàn hảo...
~
Hết giờ học. Bọn nó cùng nhau ra về. Năm người... Ai cũng nổi bật đi cùng nhau khiến hào quang tỏa ra khắp nơi, nhận được nhiều lời bàn tán và hâm mộ.
...
Bệnh viện K
- Bác sĩ! Bệnh nhân sao rồi?_ Key nhanh miệng hỏi bác sĩ khi thấy bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh.
- Bệnh nhân tiến triển khá tốt. Trong ngày mai sẽ tỉnh_ bác sĩ nói, cười nhẹ.
- Cảm ơn bác sĩ. Chúng tôi có thể vào thăm được ko?_ Ana nói, giọng vui mừng.
- Được thôi. Nhưng ko được làm ồn vì đây là bệnh viện_ bác sĩ gật đầu rồi bỏ đi.
- Chào bác sĩ.
Tụi nó bước vào phòng của anh. Anh đang nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, trên người toàn băng trắng và dây nhợ nhằng nhịt...
*
Mọi người tới gần anh quan sát anh như thế nào. Còn nó, nó ngồi gọn một góc im lặng nhìn anh nó. Một người luôn cười mỗi khi nhìn thấy nó... Sao bây giờ... lại nằm đây... Ko cười nữa?!?
Nó vội đi ra ban công điều chỉnh tâm trạng của mình. Hắn cũng đi theo nó. Có lẽ... Bây giờ nó cần một sự quan tâm chăng? - Cô sao lại đứng đây? Sao ko vào xem anh mình như thế nào đi chứ!_ hắn đứng cạnh nó, nhỏ giọng nói.
Nó im lặng một lúc lâu, mãi sau mới thấy nó cất tiếng, chất giọng trong veo mà lạnh lùng như thấm vào da thịt: