-Cô là ai?- Cô gái cau mày hỏi rồi quay đầu nhìn Nguyên vẻ mặt cực kì bực bội.
Cô gái ở phòng tắm vừa bước ra không ngờ là Hạ Chi, người mà không lâu trước đó Nguyên và Thiên Anh đã cứu ởdưới biển. Hạ Chi liếc mắt nhìn Nguyên rồi như đã quá quen với việc này, cô không trả lời mà đi về phía phòng ngủ rồi đóng cửa lại. Cô gái thấyHạ Chi lờ mình đi như thế thì giận tím mặt, hậm hực đi về phía Nguyên.Nhìn Nguyên lúc này đã ngủ say trên ghế, cô ta đá vào chân anh một cáihét lên:
-Đồ tồi…
Rồi cô đi nhanh ra cửa, đóng sầm lại.
Nguyên vẫn nằm im trên salon, ngủ rất ngon, dường như đã quá quen với việc ngủ ở đây.
Việc Hạ Chi ở đây là một việc vô cùngbất đắc dĩ của Nguyên. Thiên Anh hứa sẽ tặng lại cho anh thẻ VIP củaParadise có giá trị vĩnh viễn kia nếu anh đồng ý cho Hạ Chi ở cùng mìnhcho đến khi người nhà của cô tới đưa đi. Nguyên đã đồng ý vì nghĩ rằngcô ta sẽ sớm được đưa về nhà, nhưng đã gần hai tuần rồi bên công an vẫnchưa tìm được người có trách nhiệm với cô hợp pháp nên Hạ Chi vẫn ở lạiđây cùng anh.
Thiên Anh dạo này khá bận bịu trên trung tâm nên không có thời gian chăm sóc cho Hạ Chi, hơn nữa anh đã thỏathuận với một người bạn ở Paradise sẽ bảo vệ 24/24 cho Hạ Chi nếu cô tới đây. Đó là lý do phòng của Thiên Nguyên có thêm một người, và Nguyênbất đắc dĩ phải ngủ ngoài salon dài hạn. Nguyên không còn được tự do đưa các cô nàng về phòng nữa vì Hạ Chi đã chiếm cứ mất phòng ngủ của mình.Anh cũng không được đi qua đêm ở nơi khác vì Thiên Anh đã yêu cầu anhphải có mặt ở phòng vào ban đêm, điều này là Nguyên rất cay cú và khóchịu.
Hạ Chi thì quá quen với việc tối nàoNguyên cũng đi uống rượu tới say khướt mới về nên việc có một cô gái bất thình lình xuất hiện trong phòng cũng không làm cô ngạc nhiên. Từ saukhi mất trí nhớ, tính cách của Hạ Chi vẫn lãnh đạm, lúc nào vẻ mặt cũngđầy mơ hồ và luôn cố lục lọi lại quá khứ trong mảng kí ức trắng xóa củamình.
Thiên Nguyên tỉnh dậy trong một cảm giác nặng trĩu nơi đầu óc. Chưa bao giờ anh tỉnh dậy mà đầu óc lại mơ hồ như hôm nay, có lẽ đêm qua anh đã say hơn mọi khi. Cảm giác ấm áp lan tỏakhắp người, một mùi thơm thoang thoảng khiến mọi giác quan của anh tỉnhtáo trở lại. Một cảm giác êm êm nơi bàn tay khiến anh giật mình cúinhìn, một thân hình bé nhỏ đang nằm cuộn tròn trong lòng anh. Cảm giácấm áp, mềm mại và mùi hương mà anh vừa ngửi được chính xác là từ cơ thểnày lan tỏa ra. Còn bàn tay có cảm giác êm ái chính là do lúc này nóđang đặt lên một bộ vị tương đối mẫn cảm, mà nếu Chi thức lúc này chắcchắn sẽ không ngần ngại đạp anh bay ra khỏi giường.
Nhưng Hạ Chi vẫn ngủ ngon lành trong vòng tay của Nguyên.
Nguyên kinh ngạc khẽ buông tay rồi nhẹ nhàng trở dậy. Kéo chăn đắp cho Hạ Chi, anh bước vào phòng tắm.
Nguyên cố nhớ lại nhưng cũng không biếttại sao mình lại nằm cạnh Hạ Chi như thế? Rõ ràng anh đã nằm ở sofa ngủngay sau khi cô gái ở sàn nhảy đưa anh về đây. Nhớ lại vẻ mặt của Hạ Chi khi chìm trong giấc ngủ, một cảm giác lạ lan tỏa trong trái tim Nguyên. Ngẩng mặt cho nước tuôn xuống mặt, anh cố xua tan mọi cảm giác vừa xuất hiện trong lòng.
Ngoài cửa sổ, mặt trời đã tuôn những ánh sáng rực rỡ đầu tiên của ngày mới.
Trong mắt những người phục vụ ở kháchsạn này thì Nguyên và Hạ Chi là một đôi tình nhân đúng nghĩa. Cô theoanh gần như mọi lúc mọi nơi. Nguyên cũng không dám để cô ở trong phòngcả ngày, anh cũng lo lắng nếu để Hạ Chi một mình thì sẽ có nguy hiểm tới với cô. Nguyên là một người có trách nhiệm, hơn nữa Nguyên chỉ biếtrằng Thiên Anh để Hạ Chi đi theo mình là vì lo lắng cho an toàn của cô.Thiên Anh hầu như cả ngày ở Trung tâm nghiên cứu trên núi nên không thểlo cho cô chu toàn được. Anh cũng không nói cho Nguyên biết rằng Hạ Chiđược bảo vệ ngầm bởi một người khác. Nếu anh nói cho Nguyên biết, anh sợ Nguyên vì thế mà bỏ mặc Chi ở trong phòng cả ngày.
-Anh Trung, em đưa cô ấy đến rồi.- Nguyên dẫn Hạ Chi vào phòng làm việc của Trung rồi nói.
So với lúc tỉnh dậy thì bây giờ Chi đãhoàn toàn khác. Cô đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái gầy ốm, xanh xaonhư con bệnh lâu năm, các vết thương trên người cũng hoàn toàn biến mất. Chi cũng không lạ lẫm mỗi lần tới đây, vì cô đã được nghe Nguyên kể lại những việc liên quan tới bản thân mình.
-Vẫn không nhớ ra gì sao?- Trung cười, anh cũng không hy vọng gì việc Chi nhớ ra trong một sớm một chiều.
-Có phải có tin từ gia đình cô ấy không?- Nguyên hỏi ngay.
Trước đó Trung đã nói cho Nguyên vàThiên Anh biết rằng Hạ Chi và anh trai cô vốn là trẻ mồ côi, lại khôngcó họ hàng thân thích gì ngoài một người cô họ ở Ba Lan. Họ đang cố liên hệ với người cô này để thông báo về tình trạng của hai anh em nhưng vẫn chưa có kết quả.
Trung lắc đầu cười như trả lời Nguyênrồi đưa ra một tấm ảnh, một người mặc áo véc rất lịch lãm đứng cạnh mộtcô sinh viên mặc bộ đồ tốt nghiệp đầy duyên dáng. Cô sinh viên trong ảnh khi đó chính là Hạ Chi. Còn người còn lại, Nguyên đoán là anh traiThanh Lâm của cô.
-Em có nhớ đây là ai không?
Hạ Chi nhìn tấm ảnh, cau mày rồi lắc đầu.
-Đây là anh trai của em phải không?- Cô hỏi lại.
-Phải rồi. Đó là Thanh Lâm, anh trai của em.- Trung cười.
-Anh trai em…- Hạ Chi tần ngần nhìn lại người trong tấm ảnh.
-Nếu em thích thì có thể giữ lại tấm ảnh này.- Trung úy Trung cười.
-Vậy cảm ơn anh.- Hạ Chi cầm lấy tấm ảnh khẽ cười, mắt vẫn không rời khỏi nụ cười rạng rỡ của người thanh niên trong tấm ảnh.
-Bọn anh đã tìm ra một số manh mối, cóthể đó là lý do anh em họ bị bắt đi.- Trung nói khẽ với Nguyên khi tiễnhai người ra cửa.- Nhưng bây giờ chưa thể nói được, bí mật nghề nghiệpmà.