-Tôi biết, nhà tôi cách đó không xa lắm.- Thiên Anh tủm tỉm cười.
-A, vậy anh cũng là người Hà Nội? Sao anh lại ra đây lập nghiệp vậy?- Anh chàng ngạc nhiên hỏi.
-Lý do cá nhân thôi.- Thiên Anh liếc nhìn Hương khẽ cười.- Cậu và Thanh Lâm biết nhau lâu chưa? Quen qua hội Phong Lan à?
-Đúng rồi, tôi quen anh ấy qua hội chơi hoa lan, đặc biệt thân nhau vì chúng tôi đều tin Michelia.S tồn tại.
-Ồ, thú vị đây.- Thiên Anh tỏ vẻ thích thú- Tôi cũng tin là nó tồn tại.
-Anh cũng biết Michelia.S.- Quân kêulên, vui mừng như vừa tìm thêm được đồng minh cho mình, như bị gãi đúngchỗ ngứa, anh chàng bắt đầu liến thoắng.- Michelia. S chính là thầnthoại mà người chơi hoa vẫn rỉ tai nhau. Người ta nói nó chỉ sống ởtrong các khe nhỏ trên các vách đá, quay mặt ra biển để đón ánh nắng mặt trời buổi sớm. Nếu nó gặp ánh mặt trời buổi trưa hay chiều, lập tức sẽbị ánh nắng đốt cháy mà chết đi. Vì nó sống tại vách đá nên người ta còn gọi nó là Hải Thạch lan. Một số người leo núi từng tình cờ gặp qua loài lan này miêu tả toàn thân nó có màu tía, thoạt nhìn rất giống cây raumá. Hoa chỉ nở vào mùa mưa bão, từ lúc ra nụ đến khi có hoa và tàn đichỉ trong vòng bảy ngày. Mặc dù rất nhỏ nhưng mùi hương của nó được gióđưa đi rất xa, có khi tới vài km. Lần đầu chúng tôi gặp nhau, tôi vàThanh Lâm đã nói suốt về nó.
-Chắc các cậu rất hay gặp nhau?
-Thường xuyên. Lần nào hội đi leo núi đều có chúng tôi cả.
-Nhìn cậu đâu có vóc dáng của dân leo núi.- Thiên Anh cười.
-Vậy anh nhìn Melia xem có giống haykhông?- Quân chỉ vào Chi- Cô ấy lúc nào cũng hăng nhất đội. Nicknametrên diễn đàn của cô ấy là Michelia.S mà. Cái tên Melia cũng bắt nguồntừ nickname này.
-Đúng rồi, cô ấy thậm chí còn xăm cáitên đó lên vai.- Nguyên bồi thêm một câu, nói như vô tình mà rõ ràng làcố ý làm rõ mối quan hệ của anh và Chi: “Thấy chưa, đến hình xăm trênvai cô ấy tao cũng biết. Cô ấy là của tao.”
Câu nói của anh làm ba người còn lại trợn tròn mắt, còn Chi thì đỏ mặt cho tay xuống véo lên đùi anh một cái.
Thiên Anh nhìn Nguyên với vẻ mặt đầytiếu ý. Anh chàng này không ngờ cũng có ngày biết ghen. Xưa nay chỉ cóđàn bà con gái đánh nhau vì chàng này, không ngờ hôm nay anh chàng cũngđược nếm cái mùi ghen tuông. Cuối cùng cũng có người có thể đe dọa đếnsự tự tin tuyệt đối của Nguyên.
-Cậu biết nghề nghiệp chính của Thanh Lâm không?- Thiên Anh hắng giọng hỏi tiếp.
-Có, anh ấy và tôi không giấu nhau chuyện gì cả.
-Vậy cậu có biết gần đây Thanh Lâm có đắc tội với ai hay băng nhóm xã hội đen nào không?
-Làm nhà báo chuyên viết phóng sự thì đắc tội với ai đó là bình thường mà.- Quân nhún vai.
-Vậy Thanh Lâm có nói gần đây anh ta đang viết hay điều tra về việc gì không?
-Trước khi ra đây anh ấy có gọi cho tôinói sẽ ở lại đây một thời gian để tìm tư liệu gì đó. Nhưng anh ấy khôngnói rõ, bí mật nghề nghiệp mà. Có khi nào anh ấy làm việc gì chọc vàobọn xã hội đen ở đây không?
-Rất có thể.- Thiên Anh gật gù.
-Tôi còn hẹn anh ấy đợi có tour ra đây sẽ xin đi cùng để cùng anh ấy leo núi tìm Hải Thạch Lan.- Quân thở dài.
-Cậu ở đây lâu không?
-Ba ngày.
-Nếu có thời gian thì cứ đến phòng khám tìm tôi.- Thiên Anh đưa cho Quân tấm card rồi nói tiếp- Bây giờ tôi phải về cơ quan rồi.
-Được, tôi cũng phải về đoàn để giaoviệc cho cậu hướng dẫn viên.- Quân đứng dậy bắt tay với Thiên Anh rồiquay sang Hạ Chi- Em đọc cho anh số điện thoại đi.
Lưu số của cô xong, Quân nói tiếp với Thiên Anh.
-Nếu sắp xếp xong việc ngay, tôi muốn mời mọi người đi ăn, coi như cảm ơn các anh thời gian qua đã chăm sóc cho Melia.
-Cậu có thể mời họ.- Thiên Anh chỉ vào Nguyên và Chi- Tối nay tôi có hẹn ở Paradise rồi.
-Không sao, khi khác cũng được, tôi có ba ngày mà.
-Cũng được.- Thiên Anh gật đầu lấy lệ.
-Vậy tôi đi trước nhé!- Quân gật đầu chào, trước khi đi quay sang HạChi, vỗ nhẹ lên đầu cô mỉm cười- Ngoan nhé! Anh sắp xếp xong sẽ gọi choem.
Hạ Chi lúng túng đáp lại không rõ ràng,hiển nhiên là cô không quen với thân tình này lắm. Nguyên hơi bĩu môinhìn theo dáng đi của Quân, anh đã muốn gạt tay hắn ra khi hắn chạm lênđầu cô vừa rồi.
Thiên Anh trả tiền café xong quay lại hỏi Nguyên và Chi:
-Hai người đến Paradise chứ? Hình như Long có mời mà.
-Anh ấy có gọi cho em, nhưng em từ chối rồi.- Hạ Chi cười lúng túng.
-Sao vậy?- Thiên Anh ngạc nhiên.
-Đây là buổi gặp mặt của hội đua xe mà.
-Ừm… vậy bọn anh đi trước đây.- Thiên Anh gật đầu rồi nắm tay Hương đi ra khỏi quán.
Còn lại Hạ Chi và Nguyên ngồi lại. Chichậm rãi uống nước dừa, thỉnh thoảng lại nhìn ra biển, cố sắp xếp lại mớ bòng bong trong đầu mình.
Thấy cô mãi im lặng, Nguyên hỏi:
-Sao thế? Nếu em thích đến bữa tiệc thì anh đưa em đi.
-Thôi. Anh nói không thích đến đó mà. Em không thích đi một mình. Mình kiếm quán nào ven biển ăn cũng được mà,em không thích ăn nhà hàng.
-Không phải anh cấm em tới đó.- Nguyên giải thích- Mà anh ghét cái thằng cha công tử kênh kiệu và phách lối đó.
-Ai? Anh Hải Long hả?- Chi ngạc nhiên, tròn mắt nhìn anh- Em thấy anh ấy ngoài hơi lạnh lùng chút thì có gì đâu.
-Anh ghét cái thái độ kẻ cả của hắn khinói chuyện với anh. Em biết hắn nói gì không? “Nếu nắm tay anh không đủcứng thì đừng nghĩ đến bảo vệ cho người anh yêu.” Hắn nghĩ dùng bạo lựcđể giải quyết mọi chuyện là tốt đẹp lắm sao?
-Quan điểm của mỗi người mà.- Chi nhúnvai vẻ không đồng tình- Chính nhờ có nắm đấm của anh ấy mà bác sĩ mớikhông cần lo lắng cho an toàn của em mà yên tâm làm việc đấy.
-Thì anh có vô ơn đâu. Anh vẫn mỉm cườirất nhã nhặn mà cảm ơn hắn đấy chứ. Nhưng mà cái loại chỉ phung phí tiền của bố mẹ để ăn chơi đua đòi như hắn thì anh nhìn không lọt mắt chútnào.
-Chà chà. Anh kiếm ra tiền rồi nên tựtin quá!- Chi tủm tỉm cười- Anh ấy mới 25 tuổi. Còn anh 29 tuổi vẫn ănhọc và tán gái bằng tiền của bố mẹ còn gì.